Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 302

Hắc Chi Ma uống hết hơn nửa chai nước, lại ngấu nghiến ăn một hộp thịt, tinh thần khá hơn nhiều, nhưng đi đường vẫn hơi loạng choạng.

Thời Tử Tấn liền bế nó lên, đặt lên vai mình, để nó nằm sấp.

Tô Đào nhìn vết thương trên người Hắc Chi Ma, lo lắng hỏi:

"Tại sao mất tích lâu như vậy, nó vẫn không chia sẻ tầm nhìn với em? Có phải Hùng Thái làm nó bị thương không?"

Thời Tử Tấn có chút dở khóc dở cười: "Em là quan tâm quá nên loạn rồi, mấy ngày mất tích, nó hoặc là đang ngất, hoặc là vừa đói vừa khát, căn bản không có tinh lực dư thừa để sử dụng dị năng."

Nói xong anh vỗ vỗ đầu và mông Hắc Chi Ma: "Chỉ là chút vết thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, yên tâm đi."

Nghe anh nói vậy, Tô Đào hoàn toàn yên tâm, sau đó cảm ơn hai mẹ con đã cưu mang Hắc Chi Ma.

 

Người mẹ này nhìn nước và thức ăn trước mặt, rất lúng túng, cảm thấy quá quý giá, không dám nhận, nhưng nhà lại thật sự không còn gì để ăn...

Tô Đào nhìn ra sự do dự của cô ấy, mỉm cười:

"Không sao, cô cứ nhận đi, sau khi chúng tôi đi thì tìm một ch* k*n đáo giấu đồ đi, đừng để người khác nhìn thấy, tránh gây phiền phức cho hai mẹ con cô."

Trạm cũ quá hỗn loạn, lại thiếu ăn thiếu mặc, khó tránh khỏi có người không có ý tốt.

Người mẹ vô cùng cảm kích, còn dắt con gái đến cảm ơn Tô Đào.

Cô bé lần lượt cảm ơn từng người: "Cảm ơn chị, cảm ơn anh, cảm ơn anh lớn..."

Cô bé nhìn Cố Minh Trì đội mũ không nhìn rõ mặt có chút ấp úng, nửa ngày mới sợ hãi gọi:

"Cảm ơn chú..."

Cố Minh Trì sắc mặt không vui, nhất định phải so đo:

"Tại sao gọi anh ta là anh lớn, gọi tôi là chú?"

 

Anh ta, là chỉ Thời Tử Tấn.

Thời Tử Tấn nhướng mày.

Cô bé sợ hãi run lên, run rẩy gọi: "Cảm, cảm ơn anh, hu hu..."

Núp vào lòng mẹ.

Tô Đào bực bội nói: "Anh bao nhiêu tuổi rồi, còn dọa người ta khóc, đi đi đi, ra ngoài."

Cố Minh Trì bị đuổi ra ngoài.

Thời Tử Tấn nhân cơ hội đóng cửa lại, còn tiện thể mỉm cười lịch sự với anh ta.

Cố Minh Trì đứng ngoài cửa nắm chặt tay.

Tô Đào dặn dò hai mẹ con thêm vài câu, sau đó mới cáo từ.

Vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy Cố Minh Trì hừ lạnh với bọn họ, xoay người lên xe thương mại của mình.

Dị năng giả quay ngược thời gian rất nịnh nọt mở cửa xe cho anh ta.

Tô Đào cạn lời, nhưng vẫn lớn tiếng gọi: "Tháng sau tặng thêm cho anh 50 tấn nước."

Lời này lọt vào tai Cố Minh Trì, chính là hai chữ "cảm ơn", anh hạ cửa sổ xe xuống: "Không khách sáo."

 

Trả lời anh ta là tiếng sủa đầy hưng phấn của Tuyết Đao.

Thấy Tuyết Đao kích động thù địch như vậy, Thời Tử Tấn nào còn không hiểu, sắc mặt hơi trầm xuống, bế Tô Đào lên ghế sau xe của mình.

Tô Đào vịn vào lưng ghế đứng vững, vắt óc giải thích:

"Em thật sự không biết Cố Minh Trì sẽ đến, lúc trước anh cũng thấy rồi, em cũng rất hoang mang, căn bản không biết là anh ta, sau đó mới đoán ra."

Giọng điệu Thời Tử Tấn lại rất bình tĩnh: "Sao em đoán ra được?"

"Tối hôm qua anh ta gọi điện thoại nói với em có thể cho em mượn một dị năng giả, chính là vị "quay ngược" kia, lúc đó em không đồng ý, ai ngờ hôm nay vừa đến nhà Hùng Thái liền gặp được, nói chuyện vài câu em liền bắt đầu nghi ngờ."

Thời Tử Tấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thành thật của cô, nhận ra chuyện này vẫn phải tìm Cố Minh Trì hỏi rõ.

Rõ ràng chỉ là quan hệ hợp tác cung cầu, chưa từng gặp mặt, tại sao Cố Minh Trì lại vô cớ cho Tô Đào mượn người?

Hơn nữa còn sau khi Tô Đào từ chối, lại cố ý đến cửa nhà Hùng Thái chờ đợi.

Ôm mưu đồ gì?

Bình Luận (0)
Comment