Tô Đào thật sự không thể khống chế thuyết âm mưu của mình.
Thời Tử Tấn có chút nghi ngờ: "Vừa rồi em nói em không quen anh ta."
Tô Đào xoa xoa đôi mắt đầy tơ máu: "Đợi tìm được Hắc Chi Ma rồi em sẽ nói với anh, em thật sự quá mệt rồi."
Mệt đến mức không muốn nói chuyện giải thích với bất kỳ ai.
Chỉ muốn nhanh chóng tìm được con mèo, để cô được ngủ một giấc yên ổn.
Thời Tử Tấn đau lòng lại áy náy, nào còn quản được Cố Minh Trì, mặc kệ anh ta là ai, dù sao có anh ở đây cũng sẽ không có nguy hiểm.
Dị năng giả quay ngược thời gian cứ đi vừa tìm manh mối:
"Nó chôn thứ gì đó ở đây, ây, chôn hai lần, còn tè nữa, mọi người có muốn đào lên xem không?"
Tuyết Đao chạy đến ngửi ngửi, sủa về phía Tô Đào hai tiếng, ra hiệu đúng là mùi của Hắc Chi Ma.
Tô Đào lắc đầu: "Đợi tìm được rồi hãy nói, làm phiền anh tiếp tục dẫn đường."
"Được, nó chôn xong lần đầu tiên lại bỏ chạy, hình như là đi tìm đồ ăn, không tìm thấy, còn bị người ta đá hai cái."
Tô Đào đau lòng.
Cố Minh Trì đá anh ta một cái phía sau.
Đồ không biết nhìn sắc mặt.
Dị năng giả chỉ có thể nuốt xuống câu nó còn bị ngã một cái, trầy da, liên tục liếʍ vết thương, bị người ta ném đá.
"Sau đó nó chạy một mạch đến đó, đó là..."
Anh ta sững người, đó chẳng phải là nhà của Dũng ca sao?
Anh ta vội vàng tiếp tục quay ngược lại, phát hiện con mèo này vậy mà trộm một cái hộp trang sức từ nhà Dũng ca chạy ra, hóa ra vừa rồi chôn chính là hộp trang sức.
Con mèo này đúng là...
Xét thấy Dũng ca đã trở mặt với sếp nhà mình, anh ta khôn khéo bỏ qua đoạn này:
"Chỗ đó... không quan trọng, sau đó vì tìm đồ ăn, nó lại chạy đến khu ổ chuột bên kia."
"Tới rồi, chính là nhà này, sau đó liền không ra ngoài nữa, chắc chắn là ở bên trong."
Tô Đào có chút kích động, vội vàng lên gõ cửa.
Kỳ thực cũng không tính là cửa, chỉ là một tấm ván gỗ treo trên cửa, lung lay sắp đổ.
Gõ chưa được hai cái, liền có người đến mở cửa, là một bé gái gầy gò năm sáu tuổi.
Bé gái nhìn thấy nhiều người như vậy, còn có một con chó sói đen to lớn, lập tức sợ đến mức không nói nên lời, oa một tiếng khóc lớn: "Mẹ ơi mẹ ơi!"
Mẹ của bé gái chạy đến, nhìn thấy cũng giật mình, ôm chặt con gái, vừa sợ hãi vừa cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói:
"Các, các người là ai, nếu là muốn nước, nhà chúng tôi thật sự không còn nữa, lần trước bị cướp hết rồi."
Tô Đào vội vàng an ủi: "Không phải, đừng hiểu lầm, chúng tôi muốn hỏi, mọi người có nhặt được một con mèo toàn thân màu đen không, ở trong thùng rác trước cửa nhà cô."
Người mẹ thả lỏng, thấy Tô Đào trẻ trung xinh đẹp, lại ăn mặc đàng hoàng, đoán có thể là con gái nhà giàu, bèn ôm Hắc Chi Ma từ trong nhà ra:
"Là cô nuôi sao, nó ngất rồi, chắc là bị say nắng, rất xin lỗi, nhà tôi không còn nước, không thể cho nó uống."
Tô Đào nhìn thấy Hắc Chi Ma toàn thân bẩn thỉu, còn bị trọc vài chỗ, cuối cùng cũng yên lòng.
Cô vội vàng nhận lấy, ôm vào lòng có một niềm vui mừng khôn xiết khi tìm lại được thứ đã mất, liên tục cảm ơn hai mẹ con, còn bảo Phương Tri lấy đồ ăn thức uống cho họ.
Hai mẹ con nhìn túi đồ ăn chưa từng thấy và thùng hơn hai mươi chai nước khoáng trong suốt liền ngây người.
Tô Đào không quan tâm nhiều như vậy, ôm Hắc Chi Ma ngồi xổm xuống, đút nước cho nó từng chút một.
Tuyết Đao kích động chạy vòng quanh cô, đuôi vẫy lên trời.
Sau đó thật sự không nhịn được nữa, cái lưỡi to liếʍ Hắc Chi Ma hai cái.
Hắc Chi Ma uống hai ngụm nước, lại được rửa mặt, hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy Tô Đào, lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, kêu meo meo thảm thiết, như đang nói cuối cùng cô cũng đến rồi.