Thời Tử Tấn là người rất giỏi che giấu cảm xúc, lại khôi phục dáng vẻ trầm ổn lịch sự như trước, không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ nói:
"Người của tôi điều tra ra Hùng Thái bị người của Đàm Dũng đưa đi, tôi đã bảo phó quan đi đòi người, đến lúc đó sẽ đưa Hùng Thái đến Bàn Liễu Sơn giao cho em xử lý."
Tô Đào vốn định nói thôi bỏ đi, Hắc Chi Ma đã báo thù cho cô rồi, làm mù một mắt của hắn ta.
Nhưng lại nghĩ Thời Tử Tấn là quan tâm đến chuyện của cô, mới cố ý bắt người đến cho cô trút giận, bèn gật đầu nói được.
Thời Tử Tấn dừng lại một chút, lại nói:
"Tôi có một đề nghị."
Tô Đào ngẩng đầu: "Anh nói đi."
"Giao Hắc Chi Ma cho tôi đi, dị năng của nó sinh ra đã không thể bị ràng buộc."
Tâm Tô Đào run lên, lập tức ôm chặt con mèo nhỏ trong lòng.
Thẩm Vấn Trình vẫn luôn không lên tiếng ở ghế sau đột nhiên mở miệng:
"Tô tiểu thư, Thiếu tướng Thời nói đúng, à xin lỗi, tôi tự giới thiệu trước, tôi tên là Thẩm Vấn Trình, là nghiên cứu viên của căn cứ Hà Khang, chúng tôi chủ yếu nghiên cứu phương hướng và quy luật tiến hóa dị năng của loài người."
"Vừa rồi tôi đại khái đã tìm hiểu về dị năng của con mèo đen nhỏ, loại này của nó cũng thuộc phạm trù dị năng hệ tinh thần, dị năng hệ tinh thần có một đặc điểm, sẽ ảnh hưởng đến động cơ hành vi và thói quen của nó."
"Nói đơn giản, nó mất tích một lần, sẽ mất tích lần thứ hai, nó vĩnh viễn không thể thoát khỏi việc khám phá và khao khát khu vực mới, cô cũng có thể hiểu là tác dụng phụ của dị năng."
Thời Tử Tấn còn lấy một ví dụ có sẵn cho cô:
"Còn nhớ "chị em xúi giục" gây náo loạn ở Đào Dương trước kia không, có thể trước khi thức tỉnh tính cách của bọn họ đã có khuynh hướng về phương diện này, sau khi thức tỉnh sẽ càng không thể khống chế việc xúi giục người khác, gây ra hỗn loạn."
Tô Đào há miệng, cứng người tại chỗ.
Thời Tử Tấn biết cô không nỡ, thở dài khuyên nhủ:
"Bây giờ trong lòng em chắc chắn đang nghĩ, gắn thiết bị định vị cho nó, mất tích thì dễ tìm, nhưng Đào Đào, em phải biết, đợi nó khám phá hết khu vực xung quanh, nhất định sẽ chạy đến nơi xa hơn, em có thể tìm nó một lần, hai lần, có thể tìm nó cả đời sao?"
"Em giao nó cho tôi, tôi thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, hầu như mỗi lần đi đường đi đều khác nhau, như vậy nó sẽ vĩnh viễn ở trong một môi trường mới mẻ, sẽ không chạy lung tung, nếu không mỗi lần mất tích, em vừa tốn sức vừa tốn công, tôi có thể đảm bảo với em, tôi sẽ bảo vệ nó thật tốt."
Tô Đào mím môi không nói.
Hắc Chi Ma trong lòng yếu ớt ngẩng đầu lên, liếʍ cằm cô, phát ra tiếng rừ rừ thoải mái.
Thời Tử Tấn đưa tay lớn ra, xoa đầu cô một cái: "Không ép em, em suy nghĩ kỹ rồi hãy nói cho tôi quyết định."
Nói xong liền bảo tài xế lái xe, chuẩn bị rời đi.
Hắc Chi Ma lại đột nhiên kêu meo một tiếng, nhảy ra khỏi lòng Tô Đào, điên cuồng cào cửa xe, hình như là muốn xuống xe.
Tô Đào sững người, đây là muốn làm gì, quay đầu hỏi Thời Tử Tấn:
"Nếu em mở cửa, nó sẽ lập tức chạy mất sao?"
Cô thật sự có chút sợ hãi, đã có chút ám ảnh tâm lý rồi.
Thời Tử Tấn nhìn cô bằng ánh mắt trấn an: "Mở đi, yên tâm, có tôi ở đây."
Tô Đào lập tức yên tâm, mở cửa xe.
Hắc Chi Ma nhảy xuống xe chạy hai bước, lại đột nhiên dừng lại, kêu meo meo về phía Tô Đào.
Thấy chủ nhân vẫn ngồi im trên xe, nó sốt ruột quay lại nhảy lên xe, cọ cọ vào chân Tô Đào mấy cái, lại kêu về phía bên ngoài.
Hình như là muốn cô đi theo nó đến một nơi nào đó.