Kết luận nhảm nhí này từ đâu mà ra, sao lại thành như thế chứ? Cố Lẫm Xuyên không hiểu nổi. Nhưng có thể là do ánh đèn trong phòng, khiến đôi mắt lấp lánh của Ôn Nghiên trở nên đặc biệt khó bỏ qua.
Anh không nói gì thêm, chỉ thản nhiên bảo Ôn Nghiên rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi.
Ôn Nghiên biết hôm nay hai người sẽ ở lại đây một đêm, mai mới về. Cậu còn hẹn với Thẩm Dược đi chơi, nên cũng nên tranh thủ nghỉ sớm một chút.
Phòng chỉ có một chiếc giường. Ôn Nghiên rửa mặt xong, sờ mũi một cái, rất tự giác đi thu dọn sô pha. Nhưng chỉ có một bộ chăn. Cậu nghĩ nghĩ, quyết định tối nay chịu thiệt một chút, ngủ nguyên bộ đồ ngủ luôn cho xong.
Còn chưa ngồi hẳn xuống nệm sô pha, thì Cố Lẫm Xuyên đã nói: “Lại đây ngủ.”
Lúc này anh đã từ xe lăn chuyển xuống và ngồi trên giường. Vừa rồi Ôn Nghiên quay lưng nên không nhìn thấy quá trình ấy, nhưng trông Cố Lẫm Xuyên không hề chật vật, chắc lực tay rất khoẻ.
Ôn Nghiên không dám nghĩ nhiều, chỉ chỉ sô pha rồi uyển chuyển nói:
“Em thấy sô pha cũng rộng…”
Ý ngoài lời là: cậu không muốn bò lên giường đâu.
Cố Lẫm Xuyên sắc mặt trầm xuống, ngón tay gõ nhẹ lên nệm, giọng điệu không cho phép cãi lại: “Tôi không muốn phải nhắc lần thứ hai.”
“…Vậy em lại đây.”
Ôn Nghiên lập tức dời mông tới, không dám chậm trễ.
Không hiểu nổi, ông nội Cố có nhìn thấy đâu, mà sao Cố Lẫm Xuyên vẫn muốn cậu ngủ cùng một giường?
Lẽ nào là diễn đến tận cùng luôn? Tư duy của đại lão trong thương giới đều kín đáo như vậy sao?
Ôn Nghiên không dám phản bác quyết định của đại lão. Bị ánh mắt anh nhìn tới nên cậu ngoan ngoãn từ phía bên kia bò lên giường, sau đó nằm im thin thít.
Hai phút sau, đèn đầu giường tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Tầm nhìn biến mất khiến các giác quan khác của Ôn Nghiên như nhạy hơn. Cậu cảm nhận rõ ràng chỗ giường bên cạnh sụp xuống, Cố Lẫm Xuyên đã nằm xuống.
Khoảnh khắc đó, Ôn Nghiên nín thở.
Lần đầu tiên thật sự nằm chung giường. Dù chỉ là nằm ngủ, nhưng hai người chưa từng thân mật đến mức ấy. Quần áo mặc rất chỉnh tề, rửa mặt xong liền leo lên giường, nhưng vẫn cảm thấy bầu không khí quái dị khó tả.
Trời không lạnh, nhưng Ôn Nghiên cố tình trải chăn ở giữa hai người như một cái "ranh giới hòa bình".
Cậu không ngủ nổi. Mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, toàn thân cứng đờ.
Ban ngày dắt tay còn tự nhiên, giờ lại ngoan ngoãn như một cái xác ướp.
Tay chân lúc nóng lúc lạnh, thần kinh như lên dây cót.
Cố Lẫm Xuyên đúng là kiểu người tồn tại áp lực mạnh mẽ. Dù anh chỉ im lặng nằm đó, hô hấp đều đều, nhưng với Ôn Nghiên thì vẫn cứ như đang bị áp sát.
Khác hẳn lúc bình thường.
Giờ là… cùng nhau ngủ trên giường.
Mặc dù Ôn Nghiên biết rõ Cố Lẫm Xuyên sẽ không làm gì cậu, nhưng vẫn cứ thấy hoảng.
Cảm giác này gọi là… ái muội? Cảm giác ái muội rõ ràng?
Cậu không hiểu sao mình lại thế. Dù gì thì tim cứ đập nhanh, người nóng bừng, hít thở cũng thấy nóng rực.
“Em đang sợ gì vậy?”
Một giọng nói trầm lạnh vang lên từ bên cạnh. Ôn Nghiên suýt giật nảy, theo phản xạ bật lại: “Không… không có mà.”
Cố Lẫm Xuyên không mở mắt, chỉ hừ lạnh một tiếng như không tin.
Giữa hai người là đường biên do chăn dựng lên, Ôn Nghiên lúc thì chỉnh chăn bên này, lúc lại vén vén bên kia, nhìn chẳng khác gì đang… làm chuyện mờ ám.
Ban đầu Cố Lẫm Xuyên tưởng cậu không quen ngủ, còn hé mắt nhìn qua một cái, kết quả nhìn thấy rõ ràng "tiểu núi nhỏ" dựng bằng chăn.
Phía bên kia núi nhỏ là một Ôn Nghiên nằm ngay đơ như xác ướp.
Cố Lẫm Xuyên cười lạnh trong lòng. Anh có làm gì đâu chứ? Cũng không tạo ra áp lực gì, không đụng chạm, thậm chí chưa thèm nói gì.
Hơn nữa, chẳng phải Ôn Nghiên thích anh sao?
Chỉ mấy ngày anh đi công tác về thì cậu liền lao vào lòng ôm lấy… Vậy mà giờ ngủ chung giường lại thành ra sợ anh?
Vì thế, Cố Lẫm Xuyên hỏi thử một câu.
Được đáp lại bằng lời phủ nhận run rẩy.
Còn dám nói dối.
Anh không thèm nói thêm, giơ tay kéo chăn về phía mình, xé luôn “đường biên giới” kia, hơn nửa cái chăn bị kéo về phía anh.
Rõ ràng Ôn Nghiên hô hấp gấp gáp hơn.
Cố Lẫm Xuyên nhếch mép, hài lòng.
Không phải sợ sao? Anh phải dọa một chút mới được.
Dù anh chỉ kéo chăn, không làm gì khác nhưng Ôn Nghiên vẫn không dám nhúc nhích. Trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân:
Cố Lẫm Xuyên là người lạnh lùng, là người lạnh lùng, là người lạnh lùng…
Nhưng đầu óc lại toàn vang vọng câu Thẩm Dược từng nói:
Cố Lẫm Xuyên là b**n th**, là b**n th**, là b**n th**…
Càng nghĩ càng lệch quỹ đạo.
Ôn Nghiên cào cào đầu ngón tay, khổ sở như thể đang nằm chung ổ với một con hổ.
“Tôi sẽ không làm gì em cả, đừng sợ.” Cố Lẫm Xuyên rốt cuộc vẫn lên tiếng, làm người tốt một lần.
Anh sợ nếu không nói rõ thì mai Ôn Nghiên thức dậy với đôi mắt gấu trúc đi gặp ông nội, lại bị hiểu lầm là anh "làm chuyện xấu".
Ôn Nghiên nhỏ giọng “À” một tiếng, căng da đầu giải thích: “Không phải, em không sợ đâu… chỉ là, chỉ là không quen lắm.”
Nói càng nhỏ, giọng càng yếu.
Cố Lẫm Xuyên chỉ "à" một tiếng, không rõ là phản ứng gì.
Ôn Nghiên không dám nói gì nữa, mặt cũng đỏ lên.
Cậu cũng thấy mình hơi quá, rõ ràng bình thường vẫn sống chung rất ổn mà giờ chỉ ngủ cùng giường mà như thể gặp thiên tai.
Xét cho cùng, Cố Lẫm Xuyên cũng không đối xử tệ với cậu.
Vậy mà cậu lại phòng bị như thế, đúng là hơi vô lễ.
“Cố Lẫm Xuyên…” Ôn Nghiên lên tiếng nhỏ xíu trong bóng tối.
“Em không có ý đó, chỉ là… chưa quen thôi.”
Cố Lẫm Xuyên ngừng lại, đột nhiên hỏi: “Em căng thẳng thật à?”
Ôn Nghiên mũi nghẹt nghẹt “Ừm” một tiếng, rồi xoay người, co mình thành một cục tròn bé xíu, trông tội nghiệp không chịu nổi.
Cố Lẫm Xuyên lập tức hiểu ra.
Thì ra ngủ chung giường khiến Ôn Nghiên ngại?
Vì thích, lại không dám vượt ranh giới, nên mới chủ động giữ khoảng cách?
Thì ra cậu ấy không phải sợ anh, mà là sợ chính mình?
Cố Lẫm Xuyên trầm mặc suy nghĩ.
Nếu là như vậy… Anh có thể hiểu được.
Ôn Nghiên không vượt ranh giới là vì tự khắc chế, cố gắng giữ chừng mực. Càng nghĩ, anh càng thấy áy náy.
Anh kéo hết chăn về phía Ôn Nghiên, ngữ khí hiếm hoi dịu đi: “Đắp vào, đừng để cảm lạnh.”
Ôn Nghiên tưởng anh lại định lôi bác sĩ tới, lập tức ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng, kéo góc chăn lên, im lặng không nói thêm gì, ngoan như cún con.
Cố Lẫm Xuyên cắn môi, cảm giác tội lỗi lan khắp lòng.
Anh thấp giọng hỏi: “Ông nội nói với em chuyện gì về tôi hồi nhỏ?”
“…Chuyện hồi nhỏ?” Ôn Nghiên hơi ngạc nhiên, không hiểu sao tự dưng lại kể chuyện nhà.
Nhưng cậu vẫn thật thà trả lời: “Ông nói hồi nhỏ anh thích chơi thẻ bài…”
Nói đến đây bỗng nhiên khựng lại.
Cố Lẫm Xuyên không nhớ rõ chuyện này, nhưng nghe đến thì thấy cũng ổn. Anh khẽ “Ừm” một tiếng, nhắm mắt, giọng lười biếng: “Rồi sao? Nói tiếp đi.”
“Sau đó… vẫn nói nữa sao?” Ôn Nghiên do dự.
Cố Lẫm Xuyên vẫn giữ dáng cường thế.
“Nói.”
Ôn Nghiên “Ồ” một tiếng, ấp úng như đang nói chuyện gì đó rất mất mặt: “Sau đó ông nội nói… anh thua là ngồi phịch xuống đất khóc.”
Khóc đến trời đất quay cuồng, khóc để chơi ăn gian.
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Nói xong, Ôn Nghiên cảm giác rõ ràng không khí bên cạnh tụt mấy độ, lập tức cuốn chăn giả chết.
Rồi nhỏ giọng lầm bầm: “Tại anh bắt em nói mà…”
Cố Lẫm Xuyên: “…”
Ký ức tuổi thơ lập tức hiện về, đè cả người anh đến không ngẩng đầu nổi. Cố Lẫm Xuyên trợn mắt nhìn trần nhà, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Một lúc sau, anh kéo chăn trùm kín đầu Ôn Nghiên, giọng bình thản như đang… phi tang: “Nhắm mắt ngủ.”