Ôn Nghiên mãi thật lâu sau mới ngủ được. Cậu vốn dĩ ngủ rất ngoan, không có thói quen lăn lộn ban đêm, nhưng bất đắc dĩ là bên cạnh lại nằm một người có khí thế áp đảo mười phần.
Trong lúc mơ màng, cậu muốn thoát khỏi loại áp lực ấy nên cơ thể vô thức nghiêng dần sang bên còn lại.
Nghiêng mãi nghiêng mãi, Ôn Nghiên đã tự mình lăn đến tận mép giường, nửa người gần như lơ lửng, chỉ cần nhích thêm chút nữa là sẽ rớt xuống đất.
Cố Lẫm Xuyên ngủ rất nông, người bên cạnh cứ quấn chăn trằn trọc mãi như vậy thì làm sao anh không nhận ra có điều bất thường.
Ban đầu anh nghĩ chắc Ôn Nghiên lại cảnh giác với mình, đã nói là ngủ ngon rồi thì thôi, cứ mặc kệ cậu lăn qua lộn lại.
Cho đến khi một tiếng “thình” vang lên, Cố Lẫm Xuyên lập tức mở mắt, đưa tay bật đèn đầu giường.
Anh ngồi dậy, liền thấy Ôn Nghiên đang ngơ ngác ngồi trên tấm thảm cạnh giường, trên người quấn chăn bông mềm, vẻ mặt mờ mịt, ánh đèn đột ngột khiến cậu hơi nheo mắt lại, tóc tai rối bù, trông đến là muốn giúp cậu vuốt gọn lại.
Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.
Cố Lẫm Xuyên: “……”
“Ngã choáng à?” Anh hỏi, giọng thản nhiên.
Ôn Nghiên lập tức hoàn hồn, khi hiểu ra chuyện gì xảy ra, mặt liền đỏ bừng: “Không có……”
Trông có chút lúng túng, giọng còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
Cậu ôm chăn đứng lên, len lén xoa mông. Hơn nửa cái chăn rơi xuống trước đó vẫn còn lót dưới người nên cũng không đau lắm.
Cố Lẫm Xuyên dựa vào đầu giường, dáng vẻ như một mỹ nam tàn tật hoàn hảo, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén. Anh thấy được động tác lén lút kia của Ôn Nghiên nên liền hỏi:
“Còn chỗ nào bị thương không?”
Ánh mắt anh lướt qua mặt và cổ Ôn Nghiên, cùng làn da trắng mịn lộ ra ở cổ tay và mắt cá, không thấy gì nghiêm trọng.
“Em…”
Có lẽ do vừa mới ngã, đầu óc Ôn Nghiên vẫn hơi mơ hồ, cậu xoay xoay vai, cảm thấy chỗ xương bả vai phía sau hơi đau, nhưng không nặng, liền lắc đầu, ôm chăn leo lại lên giường.
Cố Lẫm Xuyên liếc nhìn cổ tay cậu: “Tay có đau không?”
Ôn Nghiên khẽ chạm vào vết sẹo trên cổ tay, lẩm bẩm: “Không đau đâu.”
Vết thương do cắt cổ tay cũng chỉ mới lành, may mà lần ngã này không ảnh hưởng gì.
Cố Lẫm Xuyên khẽ “ừ” một tiếng, vỗ nhẹ lên gối bên cạnh mình, ra hiệu cho Ôn Nghiên nằm xuống.
Ôn Nghiên ngoan ngoãn nằm xuống.
Sự cố nhỏ qua đi rất nhanh. Ôn Nghiên thể trạng vốn yếu, từ sau khi xuyên tới đây lại càng dễ buồn ngủ nên chẳng mấy chốc đã lại phát ra tiếng thở đều đều.
Cố Lẫm Xuyên cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đưa tay kéo Ôn Nghiên một cái, đề phòng cậu lăn thêm lần nữa rồi lại rơi xuống giường.
Cái thân thể nhỏ xíu, gầy như mèo hoang lang thang.
Nuôi mãi vẫn chẳng thấy béo lên.
Lỡ mà ngã thêm lần nữa, chẳng phải sẽ khóc như mèo mất?
Sau khi kéo mấy lần vẫn không ăn thua, Cố Lẫm Xuyên bắt đầu mất kiên nhẫn nên dứt khoát kéo Ôn Nghiên ôm vào lòng, một tay ôm lấy vai cậu, dùng sức giữ chặt cho rồi.
Ôn Nghiên dựa vào nguồn nhiệt nóng hổi kia, như ôm được cái lò sưởi sống, càng ngủ càng sâu, đến cả chăn cũng chẳng cần ôm nữa, ngoan ngoãn cuộn người lại.
Cái đầu lông xù còn dụi dụi vào ngực Cố Lẫm Xuyên, tiếng thở nhẹ nhàng vờn quanh bên tai, rõ ràng ngủ ngon hơn đêm trước.
Làn da sau gáy bị mớ tóc mềm mại cọ qua khiến ngứa ngáy, Cố Lẫm Xuyên hơi nghiêng đầu, cơ thể có chút cứng đờ, ngón tay đặt trên vai Ôn Nghiên vô thức siết lại.
Suy nghĩ ban đêm lại bắt đầu chạy loạn.
Cố Lẫm Xuyên nghĩ: Ôn Nghiên thích anh nhưng không dám động tâm, nên mới theo bản năng trốn tránh cả trong lúc ngủ.
Giờ được cho chút ngọt ngào thì lập tức ôm chặt không buông.
Giống hệt một người cẩn thận nhặt được chút lợi lộc, quý đến mức chẳng dám thả tay.
Nghĩ đến đây, dù lòng có lạnh đến mấy cũng khó tránh mềm đi một chút. Anh cúi đầu nhìn người trong lòng, dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy được đỉnh đầu Ôn Nghiên cùng phần gáy bị tóc che khuất một nửa.
Ôn Nghiên thật sự rất gầy, đến mức xương sống nơi gáy nhô lên rõ rệt, khiến người ta có cảm giác gầy đến đáng thương.
Cố Lẫm Xuyên chậm rãi hạ ánh mắt xuống.
Ôn Nghiên đang nằm nghiêng trong lòng anh, phần lưng gầy gò, eo vì quá mảnh mà hơi lõm xuống, như đường núi uốn lượn, tiếp đến là phần mông nhỏ nhô lên, cong cong mượt mà rồi lại trượt xuống.
Cố Lẫm Xuyên nhướng mày.
Thì ra chưa đến mức gầy trơ xương. Ít nhất những chỗ nên có thịt thì vẫn còn, chạm vào chắc cũng mềm mềm, không tệ đâu.
Ý thức được mình đang nghĩ gì, Cố Lẫm Xuyên: “……”
Anh cau mày.
Mình bị điên rồi chắc?
Cố Lẫm Xuyên lập tức dời ánh mắt đi, nhưng rồi vẫn không nhịn được lại nhìn về xương sống nhỏ nơi gáy của Ôn Nghiên. Tay anh vòng ra sau vai cậu, chạm nhẹ vào chỗ đó, động tác cực kỳ nhẹ, cứ như đang xoa dịu.
“Ưm.” Ôn Nghiên trong mơ khẽ rên một tiếng.
Ngón tay Cố Lẫm Xuyên lập tức khựng lại.
Ngay sau đó, Ôn Nghiên vòng tay ôm lấy eo anh.
Cố Lẫm Xuyên nín thở, cơ bụng theo phản xạ căng lên, phải mất hai giây mới thả lỏng lại được.
Còn biết chủ động luôn hả?
Trong không khí tràn ngập d*c v*ng và căng thẳng này, như có ai bất ngờ bóp chặt tim anh một cái.
Cố Lẫm Xuyên nheo mắt lại.
Anh nắm lấy bàn tay Ôn Nghiên đang đặt nơi eo mình, định gạt ra, nhưng Ôn Nghiên lại giãy nhẹ ngược lại còn ôm chặt hơn, đầu dụi vào ngực anh, hừ khẽ một tiếng không hài lòng.
“Đừng nhúc nhích……”
Lẩm bẩm xong, cậu còn vỗ nhẹ mu bàn tay Cố Lẫm Xuyên như ra lệnh anh ngoan ngoãn nằm im.
Cố Lẫm Xuyên: “……”
“Ôn Nghiên.” Anh trầm giọng gọi.
Đáp lại anh chỉ là tiếng thở đều đều, cả căn phòng yên tĩnh, chỉ còn dư lại bầu không khí mập mờ lan tràn.
Cố Lẫm Xuyên nhắm mắt lại, thái dương giật giật liên hồi.
Ôn Nghiên ngày thường rất ngoan, trong quá trình sống chung thì đây là lần đầu tiên anh rơi vào thế bị động như vậy.
Sắc mặt Cố Lẫm Xuyên không tốt lắm, nhưng lại không phải kiểu tức giận.
Anh ngón tay động vài cái, như đang do dự, cuối cùng vẫn nhếch môi, giữ lấy tay Ôn Nghiên, đặt lên eo mình, không cho cậu rút về.
Dù sao thì… Ôn Nghiên là người của anh.
---
Buổi sáng hôm sau.
Ôn Nghiên tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy ngực Cố Lẫm Xuyên ở ngay trước mặt, còn cảm nhận được hơi thở ấm áp phả trên đầu.
Ôn Nghiên tròn mắt nhìn, đến khi ý thức được mình đang ôm Cố Lẫm Xuyên, thậm chí còn cuộn tròn trong lòng anh, toàn bộ sự mơ màng sót lại lập tức bay sạch.
Cơ thể cậu cứng đờ, tay đang đặt trên bụng Cố Lẫm Xuyên cũng cứng đờ, chân cũng cứng, cả người đều như bị đóng băng, trái tim như ngừng đập trong chớp mắt, đầu óc trống rỗng hoàn toàn.
Cố Lẫm Xuyên vẫn chưa tỉnh.
Não Ôn Nghiên sau vài phút đơ toàn tập mới bắt đầu hoạt động lại, cậu nín thở rồi rón rén trượt ra khỏi lòng anh, không dám quay đầu, lập tức chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Cửa vừa khép lại, Cố Lẫm Xuyên liền mở mắt, trong đáy mắt thoáng hiện một cảm xúc khó tả.
Ôn Nghiên tỉnh là anh lập tức tỉnh theo. Nhưng anh không nhúc nhích, chỉ nhắm mắt lại cảm nhận phản ứng của cậu.
Anh cảm nhận được là người tối qua còn to gan ôm anh, thậm chí còn dám vỗ tay anh rồi sau khi tỉnh dậy lại cứng đờ người, ngừng thở, rồi lúng túng cuống quýt chuồn khỏi hiện trường như chạy trốn.
Cái kiểu tỉnh ngủ mà chẳng giữ được chút tiền đồ nào cả.
Cố Lẫm Xuyên bật ra một tiếng cười nhạt, lạnh lạnh, không rõ là chế nhạo ai.
Mười mấy phút sau, Ôn Nghiên lén lút thò ra từ nhà vệ sinh. Cố Lẫm Xuyên đã thay đồ xong, ngồi trên xe lăn như đang chờ cậu.
Ôn Nghiên vừa rửa mặt xong, tóc trước trán còn nhỏ nước, những sợi tóc ướt dính thành từng lọn nhỏ. Kết hợp với gương mặt vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, trông cậu như một con mèo nhỏ bị mắng oan, có phần đáng thương.
Cậu còn chưa kịp mang dép, chân trần đứng ngay cửa, ngẩn người nhìn Cố Lẫm Xuyên.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, Ôn Nghiên lập tức cúi đầu.
Xong đời rồi, Cố Lẫm Xuyên tỉnh rồi? Mà sao lại nhìn cậu kiểu đó?
Giận rồi sao?
Ôn Nghiên không dám ngẩng mặt, Cố Lẫm Xuyên cũng chẳng nói gì, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy đỉnh đầu mình.
Không nói lời nào mà nhìn kiểu này, chẳng phải là đang đốt não người ta sao?
Ôn Nghiên khẩn trương nắm chặt tay áo, cố gắng tỏ ra tự nhiên như bình thường, khô khốc mở miệng:
“Anh tỉnh rồi à? Vừa nãy em ồn quá hả… không cố ý đánh thức anh đâu.”
Thật ra chẳng ồn gì cả. Cậu vốn đã có tật giật mình nên mọi động tác đều nhẹ nhàng hết mức, chỉ là giờ cố kiếm chuyện nói để phá vỡ bầu không khí cứng ngắc.
“…Không sao.”
Cố Lẫm Xuyên nhìn cậu bằng ánh mắt khó tả. Anh còn chưa nói gì mà Ôn Nghiên đã tự khẩn trương muốn chết rồi.
Anh thu lại tâm trạng, không còn tâm trí trêu đùa nữa, chỉ vào tủ quần áo, giọng nhàn nhạt: “Trong đó có quần áo, em thay đi. Tôi đi rửa mặt. Lát nữa cùng xuống ăn sáng.”
Ôn Nghiên vội vàng gật đầu lia lịa, như được tha mạng.
“Đi dép vào.”
Lúc đẩy xe lăn lướt qua người Ôn Nghiên, Cố Lẫm Xuyên liếc mắt nhìn chân cậu, lạnh giọng nhắc.
Ôn Nghiên “dạ dạ” hai tiếng, vội chạy đi mang dép, sau đó mới đến tủ quần áo lấy đồ. Cố Lẫm Xuyên thì đẩy xe vào nhà vệ sinh, để lại không gian riêng cho cậu.
…
Hai người tay trong tay đi xuống phòng ăn, mặt Ôn Nghiên hơi nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn thường ngày.
Không chỉ vì chuyện tối qua, mà còn bởi vì bộ đồ cậu đang mặc lúc này là đồ ở nhà giống hệt với Cố Lẫm Xuyên.
Kích cỡ vừa vặn, loại trừ khả năng là mượn mặc tạm quần áo của anh, vậy chỉ có thể là cố ý chuẩn bị thành một cặp đồ đôi.
Không rõ là ai chuẩn bị trước. Ôn Nghiên lén lút liếc Cố Lẫm Xuyên mấy lần, cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ. Không lẽ là anh?
Diễn kịch, mà kỹ tới vậy luôn hả?
Giờ phút này, lòng bàn tay hai người vẫn còn lưu lại hơi ấm của nhau, càng giống một đôi tình nhân thực sự.
Cố Lẫm Xuyên nhận ra được mấy cái liếc trộm kia, thần sắc thản nhiên, giọng lạnh nhạt: “Nhìn tôi làm gì? Nhìn đường đi.”
“Dạ.”
Ôn Nghiên vội nuốt luôn suy nghĩ “giống một đôi” xuống.
Ông cụ Cố đã được quản gia Chương thông báo từ sớm, nên cố ý đến phòng ăn sớm hơn họ một chút. Vừa nhìn thấy Cố Lẫm Xuyên liền trừng mắt.
“Bắt người lớn tuổi như ta phải chờ, chẳng có quy củ gì hết!”
Tuổi càng cao thì càng hay kiếm chuyện, Cố Lẫm Xuyên chẳng buồn so đo, chỉ có Ôn Nghiên là lúng túng liên tục xin lỗi.
Ông cụ rất thích Ôn Nghiên, vội xua tay cười hiền rồi bảo hai người ngồi xuống ăn. Đôi mắt nheo lại, đầy nếp nhăn hiền hậu:
“Tiểu Nghiên, tối qua ngủ có ngon không?”
Ôn Nghiên nhớ tới cảnh vừa mở mắt sáng nay… da đầu lập tức căng lên.
“… Cũng ổn ạ, cảm ơn ông nội đã quan tâm.”
Cố Lẫm Xuyên khẽ bật cười lạnh từ khóe môi.
Ôn Nghiên: “…”
Cậu biết Cố Lẫm Xuyên chắc chắn ngủ không ngon. Sáng nay nhìn sắc mặt là biết ngay.
Hơn nữa phản ứng như vậy… rõ ràng là biết cậu ôm anh ngủ rồi.
Chỉ là anh không nói ra, tha cho cậu một con đường sống.
Thành tâm cảm tạ.
Bữa sáng hôm nay rất bình dị bao gồm cháo kê, sủi cảo hấp, thịt kho, trứng chiên, sữa tươi, thêm hai đĩa dưa muối nhỏ. Pha trộn giữa món Tàu với món Tây, không hề mang phong cách hào môn cao sang, mà lại vô cùng gần gũi, như chính ông cụ hôm qua vẫn còn xắn tay làm vườn vậy.
Ông cụ đã động đũa trước, Ôn Nghiên còn chưa ăn gì thì liền lấy lòng mà gắp một miếng trứng chiên bỏ vào bát Cố Lẫm Xuyên. Anh ăn hai miếng, rồi lại gắp cho cậu một cái sủi cảo.
Một người gắp, một người đáp lại, nhìn như một đôi tình nhân vô cùng hài hòa.
Nhưng ông cụ lăn lộn thương trường bao năm, ánh mắt cực kỳ sắc bén, nhìn hai người trước mặt như đang phân tích đề thi khó. Bất ngờ hỏi:
“Tối qua cháu có phải bắt nạt Tiểu Nghiên không?”
Hỏi xong lại thấy không ổn.
Chẳng phải đang diễn kịch à? Cháu trai nhà ông gấp gáp tới mức này luôn sao?
Ôn Nghiên tay cầm đũa lập tức run nhẹ.
Câu này… sao nghe có gì đó sai sai?
Chẳng lẽ là cái kiểu “bắt nạt” mà cậu đang nghĩ tới?
Cậu lập tức nhìn sang Cố Lẫm Xuyên.
Cố Lẫm Xuyên mặt không đổi sắc, dưới bàn khẽ siết tay cậu rồi tự nhiên ngẩng lên nhìn ông cụ.
Không có chút áp lực nào, rất ra dáng người thành thật, kiểu “cháu không nói gì, Tiểu Nghiên nói mới tính” kỹ năng diễn xuất không thua gì ảnh đế.
Ôn Nghiên: “…”
Cái này là ném luôn nhiệm vụ trả lời cho cậu đúng không? Cậu cắn răng, ráng giải thích:
“Không đâu ạ, ông nội. Anh ấy làm sao nỡ bắt nạt cháu được.”
Nói xong còn ngượng ngùng cười cười, trong giọng nói có chút kiêu ngạo lẫn thẹn thùng.
Cố Lẫm Xuyên khẽ liếc cậu một cái thật sâu.
Ôn Nghiên lập tức nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Chẳng phải diễn kịch thôi sao? Cậu cũng không kém phần đâu nhé!
“Vậy sao cháu trông sắc mặt tệ thế?”
Ông cụ không tha cho Cố Lẫm Xuyên, vẻ mặt khó lường.
“Kiểm tra sức khỏe định kỳ rồi chứ? Nhớ tìm bác sĩ Chung đó!”
Cố Lẫm Xuyên hơi nhíu mày, đáp thẳng:
“Con rất khỏe.”
Ôn Nghiên cúi đầu trộm cười, không dám để ai thấy mặt.
“Người trẻ tụi con phải biết chú ý sức khỏe đấy.”
Ông cụ chẳng buồn quan tâm sắc mặt của tôn tử, hơi cảm khái một câu: “Không giống ông già này, dậy từ sớm đi tưới cây rồi.”
Ông còn cố tình nhấn mạnh là đã sớm “xong xuôi mọi thứ”, lại còn dắt quản gia Chương ra vườn đi dạo một vòng.
“So với người trẻ, dậy sớm hơn nhiều.”
“Chuyện thường.”
Cố Lẫm Xuyên lau miệng, lạnh nhạt đáp lại:
“Người già ngủ ít.”
Bốn chữ thôi, đã đủ khiến ông cụ phồng má trợn mắt, suýt nữa cầm gậy phang tới nơi. Ôn Nghiên vội vàng xoa dịu bầu không khí.
Khoảnh khắc ấy, cậu chợt cảm thấy Cố Lẫm Xuyên thật không giống một đại lão trong giới thương trường, mà giống một thiếu niên nghịch ngợm đang đấu khẩu với ông nội.
Ôn Nghiên đột nhiên tin lời ông nội kể hôm qua trong thư phòng —— rằng hồi nhỏ Cố Lẫm Xuyên chơi thẻ bài thua thì vừa khóc vừa ăn vạ, hoàn toàn là thật.