Sau Khi Bé Đáng Thương Cùng Đại Lão Tàn Tật Liên Hôn

Chương 18

Lần trở về phòng này của Ôn Nghiên thật sự không thuận lợi, bởi vì Cố Lẫm Xuyên vừa đứng dậy khỏi bàn ăn thì có một cuộc gọi công việc gọi đến. Bên kia gọi đến tận ba lần, thoạt nhìn có vẻ rất gấp và quan trọng.

Anh cau mày nhấn nút tắt máy, vỗ nhẹ tay Ôn Nghiên như dặn dò điều gì đó rồi sau đó bảo chú Chu đẩy xe đi ra ngoài.

Ôn Nghiên biết anh đi nghe điện thoại, ngoan ngoãn chỉ vào ghế sofa, ý bảo mình sẽ ngồi đó chờ.

Ai ngờ bị Cố lão gia bắt được cơ hội, nhân lúc này liền gọi riêng Ôn Nghiên vào thư phòng.

Không có Cố Lẫm Xuyên bên cạnh chống đỡ nên Ôn Nghiên hơi câu nệ, nhưng cậu được giáo dục tốt, nên cũng không đến mức luống cuống tay chân.

Cậu đơn giản coi cố lão gia tử là gia gia ruột của mình, lập tức cảm thấy ông cụ trước mặt thân thiện dễ gần hơn rất nhiều.

Lão gia bảo cậu ngồi xuống, câu đầu tiên mở miệng lại là: “Thằng nhỏ Lẫm Xuyên này đúng là số khổ.”

Ôn Nghiên trong lòng toát mồ hôi, yên lặng chờ nghe tiếp.

Cố lão gia dùng đôi mắt đã từng trải bao năm tháng thăng trầm mà nhìn kỹ Ôn Nghiên. Cậu thiếu niên mười chín tuổi mang theo sức sống, bồng bột và tinh thần chỉ tuổi này mới có, xinh đẹp lại tươi mới.

Hơn nữa Ôn Nghiên ở trước mặt ông rất tự nhiên và thoải mái, không lấy lòng cũng chẳng tránh né, tuy hơi lạ nhưng trong hàng tiểu bối thì thật sự hiếm có.

Xem ra ánh mắt của cháu trai mình vẫn chưa tệ.

Cố lão gia hài lòng gật đầu, bắt đầu kể về thời thơ ấu của Cố Lẫm Xuyên.

Đại khái là chuyện cha mẹ mất sớm, trong gia tộc không được coi trọng, người duy nhất thật lòng thương anh chỉ có cố lão phu nhân.

Không có tình thương của cha mẹ, Cố Lẫm Xuyên lớn lên một cách kiên cường và độc lập mới thành ra như bây giờ.

“Nhìn thì lạnh lùng xa cách, chứ thực ra lại là người ngoài lạnh trong nóng.” Cố lão gia tử thở dài.

“Trước kia nó không như vậy, đều tại ta, là lỗi của ta.”

Gia tộc như nhà họ Cố, rối rắm phức tạp, bên trong bên ngoài đều cạnh tranh vô cùng khốc liệt, đấu đá sinh tử như cơm bữa.

Cuộc chiến đó kéo dài từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ chưa có hồi kết, không ai là vô tội cả.

Đừng nhìn Cố lão gia bây giờ hiền lành chất phác trong vườn hoa, chứ nếu thực sự ra tay trên thương trường thì ông tàn nhẫn quyết đoán không ai dám đụng vào.

Ở thời đại của ông mà có thể thành danh trong giới kinh doanh và còn làm cho phát đạt, trong lòng mà không có chút tàn nhẫn thì chẳng thể thành công.

Khi ấy, Cố lão gia muốn đào tạo một người thừa kế hoàn mỹ nhất cho nhà họ Cố, muốn rèn luyện Cố Lẫm Xuyên, nên cố ý chọn vài tiểu bối làm đá mài giũa.

Ông còn cố tình nâng đỡ mấy người kia lên vị trí cao, khiến bọn họ cho rằng mình có đủ năng lực và tư cách đấu với Cố Lẫm Xuyên, mới dám ra tay với anh.

Cố lão gia mặc kệ bọn nhỏ bày trò với nhau, chỉ cần không quá mức thì ông đều nhắm một mắt mở một mắt.

Đám tiểu bối đó tưởng mình hành sự kín đáo, thực ra chỉ cần họ động đến một binh một tốt thì đều nằm trong lòng bàn tay Cố lão gia. Ông là người sắp đặt mọi chuyện, không lộ mặt, âm thầm thao túng toàn cục.

Chỉ tiếc, ông duy nhất tính sai đôi chân của Cố Lẫm Xuyên. Không ngờ anh thật sự dùng cả tính mạng để đánh cược một lần, để lật bàn cờ.

Dùng cái giá cực lớn để đổi lấy một lần chiến thắng, tạm thời đặt dấu chấm câu cho cuộc đấu đó.

Sau đó không lâu, Cố lão gia trao quyền, nhường vị trí gia chủ lại cho Cố Lẫm Xuyên, còn mình thì lui về sống ẩn cư, chẳng thèm bận tâm mình đã để lại cho đứa cháu một mớ hỗn độn thế nào.

Sau sự việc cháy nổ kia, người trong tộc có kẻ thật sự định rút lui, ví dụ như bác hai và cô út của Cố Lẫm Xuyên, mỗi người đều mua một hòn đảo và sống ở nơi chim không thèm ghé để an hưởng tuổi già.

Chắc là tuổi cao không muốn tranh đấu nữa, có tiền thì cứ thế sống hết đời.

Nhưng còn nhiều người khác chỉ giả vờ buông bỏ, bên ngoài thì điềm tĩnh, bên trong ngấm ngầm chờ đợi, chỉ chờ người khác sơ hở để ra tay.

Cố Lẫm Xuyên có hai ông anh không mấy đáng tin và một người chị gái. Chị gái này tham vọng lớn, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn đàn ông, nửa đôi chân của Cố Lẫm Xuyên là do cô ta ban tặng.

Hiện giờ ba người đó vẫn luôn để mắt đến anh, thỉnh thoảng lại thò râu vào thăm dò, may mà chẳng làm nên trò trống gì.

Cố lão gia biết Cố Lẫm Xuyên luôn kiêu ngạo và tự tin, chưa từng để đám người đó vào mắt.

Ông từng nghi ngờ chân anh chỉ là giả tật, nhưng năm đó sau vụ tai nạn thì chính ông tự mình đưa anh vào viện, bác sĩ cũng là người của ông, ca phẫu thuật ông cũng đích thân giám sát.

Đôi chân của Cố Lẫm Xuyên thật sự tàn phế. Một nửa là do sinh lý, một nửa là do tâm lý. Bác sĩ Chung từng nói: Cố Lẫm Xuyên là không muốn đứng lên, có rào cản tâm lý.

Nhưng mấy hôm trước, bác sĩ Chung lại đến nói: cháu trai của ông có ý định phục hồi rồi.

Cố lão gia quy công trạng này về cho người duy nhất mới xuất hiện trong cuộc sống của Cố Lẫm Xuyên gần đây —— Ôn Nghiên.

Người là do anh đích thân chọn. Tránh xa hết thảy các tiểu thư quý tộc, tránh xa những cô gái danh gia vọng tộc có thể kết thân, ví dụ như nhà họ Yến.

Cố Lẫm Xuyên chọn một người bên cạnh, tên là Ôn Nghiên, thân phận không rõ ràng.

Lại còn là nam.

Nam thì nam, miễn là anh thích.

Cố lão gia bây giờ có lẽ vì tuổi tác đã cao, ông không còn muốn nhìn thấy sự thành thục, đầy mưu mô của Cố Lẫm Xuyên nữa, ông chỉ muốn thấy bên cạnh anh có người.

Chứ không phải thật sự lạnh lùng vô cảm, trái tim từng cháy bỏng theo ngọn lửa năm đó mà cũng tắt lịm, chôn theo bà nội anh luôn rồi.

Người đáng sợ nhất là người đã chết tâm.

Trong lòng ông có cảm giác áy náy.

May mà còn có Ôn Nghiên. Dù là giả vờ đi nữa, lão già từng trải nửa đời người như ông sao lại không nhìn ra? Không vạch trần là vì ông biết ít ra bây giờ Cố Lẫm Xuyên còn chịu diễn cho ông xem.

Chỉ cần chưa thật sự chết tâm, thì vẫn còn cơ hội.

Những chuyện gia tộc này cố lão gia tử chỉ tự mình suy nghĩ trong lòng, không nói hết với Ôn Nghiên. Ông chỉ kể nhiều chuyện khi còn bé của Cố Lẫm Xuyên, đặc biệt là thời sống cùng bà nội.

Lời nói toàn là hoài niệm quá khứ.

Ôn Nghiên an tĩnh làm người nghe.

“Chân nó không phải là không thể hồi phục, mà là nó không muốn đứng dậy.” Cố lão gia tử nói.

“Ta hy vọng cháu có thể cổ vũ và hỗ trợ nó.”

Ôn Nghiên thật sự bất ngờ, hóa ra Cố Lẫm Xuyên còn có thể đứng lên. Cậu gật đầu,

“Cháu sẽ cố gắng, ông nội.”

Nếu thật sự có thể giúp Cố Lẫm Xuyên đứng dậy thì chẳng phải cậu lập được công lớn sao?

Cố lão gia hài lòng gật đầu, lại nói thêm:

“À đúng rồi, nhìn nó tưởng vô tình vô cảm nhưng thật ra rất nặng tình. Cháu đối tốt với nó, nó nhất định sẽ đối tốt với cháu.”

Ôn Nghiên gật đầu liên tục.

Lão gia còn định nói thêm điều gì, thì cửa thư phòng bị gõ. Cố Lẫm Xuyên mặt lạnh bước vào.

Ngồi trên xe lăn mà khí thế cao đến hai mét.

Anh vẫy tay gọi Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên nhìn Cố lão gia rồi lại nhìn Cố Lẫm Xuyên, cũng chẳng do dự gì mà bước về phía anh.

Dù sao cũng là lão bản của mình.

“Ta chỉ nói mấy câu mà cháu muốn kéo người ta đi luôn?” Ông cụ tức đến trừng mắt, phất tay như đuổi ruồi.

“Đi hết cho ta!”

“Ông già rồi, nên nghỉ sớm một chút.” Trước khi đi, Cố Lẫm Xuyên còn không quên tức ông một phen.

Ôn Nghiên cảm giác chỉ cần hai người họ mà chậm một bước, cây gậy bên cạnh ông cụ sẽ bay thẳng đến sau gáy Cố Lẫm Xuyên mất.

Chỉ cần ông nội và cháu trai nói với nhau vài câu, cậu đều sợ hết hồn.

Ôn Nghiên được Cố Lẫm Xuyên đưa về phòng ngủ.

Vừa đóng cửa, Cố Lẫm Xuyên như đổi thành người khác, lập tức buông tay Ôn Nghiên ra, lạnh giọng hỏi: “Ông ấy nói gì với em?”

Ôn Nghiên bị anh đột nhiên thay đổi sắc mặt làm cho giật mình. Cậu còn chưa kịp điều chỉnh trạng thái.

Đại lão đúng là đại lão, năng lực ứng biến thật sự lợi hại.

“Nói vài chuyện khi anh còn nhỏ, ông nội còn bảo em đối tốt với anh một chút.”

Ôn Nghiên giữ lại cái tâm nhãn, tự động bỏ qua chuyện đôi chân của Cố Lẫm Xuyên có thể khỏi, mấy chuyện khác thì thành thật kể ra.

“Ông bảo nếu em đối tốt với anh, thì anh cũng sẽ rất tốt với em.”

Cố Lẫm Xuyên nghe xong khẽ cười lạnh.

“Vì sao ông ấy lại nói mấy chuyện đó với em?”

Cái đó sao mà em biết được?

Ôn Nghiên trong lòng âm thầm mắng, nhưng thấy Cố Lẫm Xuyên có vẻ tối nay nhất định phải nghe được một lý do hợp lý từ miệng cậu, thì chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.

“Vậy… nếu để em đoán thì chắc là tại anh diễn giỏi quá…” Ôn Nghiên hắng giọng, cố gắng lấy dũng khí nói.

“Ông nội giờ chắc nghĩ anh yêu em chết đi được rồi ấy.”

Cố Lẫm Xuyên: “……”

Bình Luận (0)
Comment