: Hỗn Loạn [1]
“Chuẩn bị xong hết chưa!?”
“…Đảm bảo không thiếu thứ gì! Ngày mai cực kỳ quan trọng! Nếu có chuyện gì xảy ra, tất cả các cậu đều bị đuổi hết, nghe rõ chưa!?”
“Còn cậu kia! Làm gì đấy? Mau kiểm tra lần cuối! Đảm bảo game không có lỗi, không được phép có bug nào hết! Ra mắt với lỗi là hủy hoại hình ảnh của chúng ta đấy!”
Cả ngày hôm đó, Matthias bận rộn không ngừng nghỉ.
Ngày mai là ngày cực kỳ quan trọng đối với cả studio — ngày phát hành tựa game kinh dị mà họ đã dốc toàn bộ công sức và vốn liếng để phát triển.
Với mức đầu tư khổng lồ và làn sóng quan tâm đang dâng cao quanh dự án, họ không được phép sai sót dù chỉ một chút.
“Giám đốc.”
Bước vào phòng giám đốc, Matthias thấy ông ta đang ngồi sau bàn làm việc, vừa tự cười vừa xem vài đoạn video trên máy tính.
“…Những video review từ các influencer mà ta thuê để đánh giá game đấy. Họ nói khá tốt. Không tệ chút nào.”
“Vâng, đúng vậy.”
Matthias cũng nhìn qua vài đoạn.
Những video này chưa được đăng tải, nhưng ngay khi game phát hành, chúng sẽ được tung ra cùng lúc — một cách ‘spam’ truyền thông cực kỳ hiệu quả.
Các influencer này đều có lượng người theo dõi cao; chỉ cần họ nói tốt, doanh số chắc chắn sẽ tăng mạnh.
“Không tệ. Không tệ chút nào.”
Giám đốc gật gù, rồi rút mắt khỏi màn hình, nhìn Matthias.
“Có chuyện gì không? Cậu đến tìm tôi à?”
“Không có gì nghiêm trọng, thưa giám đốc.”
Matthias đưa một tập giấy ra.
“Tôi mang đến bản dự báo doanh thu sau khi game phát hành. Các số liệu được điều chỉnh nhẹ do xu hướng tăng trưởng gần đây của thể loại kinh dị. Một vài tựa game ăn khách gần đây đã khơi lại sự quan tâm của thị trường.”
“Ồ?”
Giám đốc nhướn mày, nhận lấy tập giấy.
Liếc qua vài dòng, ông khẽ huýt sáo.
“Wow, tốt hơn cả mong đợi đấy. Ban giám đốc mà thấy chắc mừng lắm đây.”
Ông bật cười, đặt tập giấy xuống, rồi mở ngăn kéo, lấy ra một hộp gỗ nhỏ. Trong đó là vài điếu xì gà to bản.
“Phải ăn mừng thôi!”
Ông ta châm một điếu, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Matthias định xin phép rời đi thì giám đốc cất tiếng:
“Còn về ‘nhân tài’ kia thì sao? Cái tên cuối cùng dám cúi đầu thách thức chúng ta ấy? Khi nào hắn bắt đầu làm việc?”
“…Tôi vẫn chưa nhận được phản hồi.”
Giám đốc dừng lại, khói xì gà phả ra chậm rãi.
“Vẫn chưa à?”
“…Vâng.”
“Hừm…”
Cặp lông mày rậm của Malone nhíu lại. Ông ta gõ nhẹ đầu điếu xì gà, rồi nhìn Matthias.
“Giảm điều kiện cho cậu ta đi.”
Chỉ một câu, nhưng Matthias hiểu ngay ý ông ta muốn gì. Không cần nói thêm.
Trước khi lo chuyện đó, anh vẫn phải đảm bảo game được phát hành suôn sẻ.
Suốt nửa ngày sau, Matthias liên tục gọi điện, gửi chỉ thị, rà soát từng bộ phận để chắc chắn rằng không có trục trặc nào xảy ra.
Đến khi anh ngẩng đầu lên, mặt trời đã lặn, trăng treo lơ lửng trên bầu trời.
Studio yên ắng.
Những bàn làm việc trống trơn.
Chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím vang đều trong không gian tĩnh mịch.
Tatatatat—
Matthias lau mồ hôi trên trán, kính phản chiếu ánh sáng màn hình chập chờn.
Anh dừng lại, nhìn đồng hồ.
“Chút nữa thôi… Gần xong rồi—hả!?”
Flick!
Đột nhiên, màn hình tắt ngúm.
Matthias ngồi sững một lúc, rồi bật dậy, chửi thề:
“Khỉ thật! Mẹ nó chứ—!”
“Tôi gần xong rồi cơ mà! Mẹ kiếp!”
Anh vội vã với tay bật lại nguồn PC, nhưng vừa chạm nút, màn hình lóe sáng trở lại — lần này không phải ánh sáng trắng, mà là cam nhạt.
Và từ màn hình vang lên một giọng nói thì thầm.
“Ông Jingles đây… Ông Jingles kia… Ông Jingles ở đâu đó… Ai muốn chơi cùng nào?”
“…”
Không gian chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Matthias khẽ đáp, giọng run run:
“…Tôi.”
Ánh sáng cam hắt lên mặt anh, phản chiếu trong cặp kính.
Trên màn hình, Ông Jingles xuất hiện — một bóng người mặc đồ hề, đứng sau lưng Matthias.
“Tuyệt!”
Phía sau hắn là những cái bóng khác — mờ nhạt, lay động — vừa cười vừa nhìn.
Rồi giọng nói lại vang lên:
“Ông Jingles bảo~ Quay lại đi nào.”
Matthias quay người lại.
“Ông Jingles bảo~ Vào phòng giám đốc.”
Anh đứng im.
Một giây.
Hai giây.
Ba—
Bước!
Matthias bắt đầu di chuyển.
Cử động của anh cứng đờ như robot, nhưng vẫn đi thẳng đến phòng giám đốc. Đứng trước cửa, bàn phím máy tính bỗng sáng lên.
Flick!
“Ông Jingles bảo~ Mở cửa.”
Matthias nhập mật khẩu.
Click!
Cửa mở ra, căn phòng trống rỗng.
Flick!
Màn hình máy tính trong phòng bật sáng, gương mặt Ông Jingles hiện lên, che kín toàn bộ màn hình.
“Ông Jingles bảo~ Bật máy tính đi.”
Matthias ngồi xuống, bật máy.
Anh đăng nhập.
Là trợ lý thân cận của giám đốc, anh biết mật khẩu.
Vả lại, giám đốc cũng chẳng có gì cần giấu — ai lại dại mà làm chuyện mờ ám trên máy công ty chứ?
Nhưng điều đó giờ chẳng còn quan trọng nữa.
“Ông Jingles bảo~ Thay file phát hành bằng file đính kèm trong email cậu nhận được.”
Matthias khựng lại.
Tay anh run.
Nhưng rồi, anh vẫn mở email — từ một tài khoản ẩn danh — bên trong chứa một file duy nhất.
Anh tải file đó xuống, thay thế file ‘phát hành’ trong hệ thống Dock.
Chỉ có máy giám đốc mới có quyền truy cập và thay thế tệp này, nên anh làm theo từng bước, không chút kháng cự.
Dock không kiểm tra tự động lần cuối trước khi phát hành, nên sau khi tệp “mới” được tải lên, mọi chuyện xem như xong xuôi.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Trên màn hình, nụ cười của Ông Jingles kéo dài — méo mó, ác hề.
“Ông Jingles bảo~ Xóa sạch mọi dấu vết, rồi quay lại chỗ cũ.”
Matthias đứng dậy, làm đúng như vậy.
Anh đăng xuất, xóa log truy cập, xóa footage camera an ninh, rồi quay lại bàn làm việc của mình.
Flick!
Màn hình bật sáng, Ông Jingles lại hiện ra.
Hắn nhìn Matthias, đôi mắt như soi sâu vào linh hồn anh.
Rồi hắn vẫy tay:
“Ông Jingles bảo~ Tạm biệt nhé!”
Flick!
Màn hình trở lại bình thường.
Matthias chớp mắt.
“Hử?... Ối…”
Anh ôm đầu, cảm giác đau nhức dữ dội lan khắp thái dương.
Đau đến mức không còn sức để đứng vững.
Ngồi xuống, anh xoa đầu, lẩm bẩm:
“Lạ thật… Mình làm việc quá sức rồi sao?”
Nhìn vào màn hình, Matthias thở dài:
“…Có lẽ nên về nhà thôi.”
Dù muốn làm thêm, nhưng cơn đau khiến anh không thể.
Dù sao, mọi việc quan trọng cũng đã xong — giờ chỉ cần chờ ngày phát hành.
Anh thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời khỏi studio, cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Nhưng—
Niềm vui đó chẳng kéo dài bao lâu.
Bởi sáng hôm sau, khi anh quay lại, studio đã chìm trong hỗn loạn.
Lương 5 triệu:
Nếu bạn thích bản dịch, xin hãy đề cử, thả tim, lưu lại, và để lại bình luận để động viên dịch giả nhé!