: Freelance [2]
Hy vọng bức thư này đến tay anh trong tình trạng tốt nhất.
Tôi viết thư này để chính thức gửi yêu cầu công việc cho tuần tới.
Hạn chót cho nhiệm vụ là bảy ngày kể từ hôm nay, và trong khoảng thời gian đó, có một số hạng mục cần được hoàn thành.
Tôi sẽ cung cấp bản phân tích chi tiết sớm nhất có thể. Nếu có bất kỳ thắc mắc hoặc điểm nào cần làm rõ, vui lòng phản hồi.
Yêu cầu nhiệm vụ:
◆ Tích hợp chế độ nhiều người chơi
◆ Nâng cấp đồ họa và hình ảnh
◆ Tối ưu hệ thống ánh sáng và bóng đổ
◆ Đại tu cơ chế vật lý
◆ Tinh chỉnh và tối ưu tổng thể
Tệp đính kèm: GameDemo.exe
Đây là file gốc của trò chơi. Tôi sẽ cùng các anh phối hợp trong suốt quá trình.
“Hừm…”
Noah đọc lại tin nhắn trước màn hình, những dòng chữ trắng lạnh lẽo hắt ánh sáng nhạt lên gương mặt mệt mỏi.
Anh gõ ngón tay lên mặt bàn, rồi nghiêng đầu sang bên.
“Anh cũng nhận được chứ?”
“Ừ.”
“…Tôi cũng vậy. Có vẻ… thật đấy.”
Ba người ngồi quanh một chiếc bàn ọp ẹp giữa căn hộ chật hẹp.
Lon bia rỗng lăn lóc dưới sàn, màn hình máy tính sáng mờ trong làn khói thuốc.
Cả ba đều mặc áo hoodie, tóc rối bù, quầng thâm đậm như mực.
Họ trông như đã vài ngày không ngủ — và đúng vậy.
Ba người, cùng chung cảnh thất nghiệp, bị đuổi khỏi công ty và gắn bó với nhau qua những dự án freelance tạm bợ.
Thị trường lạnh lẽo.
Cơ hội ít.
Tiền thuê nhà đang tới hạn.
Họ cần việc, bất cứ việc gì.
Rồi, lời mời kia đến — một email ngắn, tr*n tr** và xa lạ.
Nhiệm vụ: “Cải thiện một trò chơi.”
Mức lương: khá cao.
Nhưng chi tiết lại mơ hồ đến đáng ngờ.
Thế mà, trong tuyệt vọng, họ nhận.
Và khi mở tệp GameDemo.exe, không ai còn thấy buồn ngủ nữa.
“Cái quái gì đây…”
“Không hẳn tệ, nhưng đúng là… hỗn độn thật.”
“Và chỉ có ba người chúng ta làm?”
“Có vẻ vậy.”
Tiếng rên cùng vang lên.
Nếu có lựa chọn khác, họ đã bỏ. Nhưng lúc này, tiền chính là oxy.
“Ăn mày không được chọn chỗ ngồi,” Noah cười khan, vuốt mái tóc gừng rối tung.
Hai người còn lại gật đầu.
Ryan, kẻ ngồi bên phải Noah, lên tiếng. Hắn đội mũ hoodie đen, đôi mắt xanh thẫm phản chiếu ánh sáng màn hình.
“Trước khi động vào code, nên thử chơi thử. Tôi thấy có mục LAN — có thể giúp hiểu cấu trúc game.”
“Ừ, ý hay.”
Joseph đồng tình, kéo mũ hoodie trắng ra, để lộ mái tóc vàng dài rối và ánh nhìn lười biếng.
“Nếu hiểu cách game vận hành, việc chỉnh sửa sẽ dễ hơn.”
Noah gật đầu.
“Được. Thử xem sao.”
Anh mở file, đeo tai nghe. Hai người còn lại cũng làm theo.
Màn hình tối trong vài giây, rồi sáng lên —
“…Khá đơn điệu.”
“Đối với lập trình viên độc lập, cũng ổn đấy.”
“Giờ thì hiểu vì sao họ thuê chúng ta rồi.”
Dù nhận xét có phần châm biếm, cả ba nhanh chóng nhập cuộc.
Khi kết nối LAN thành công, họ lập tức nhận ra vấn đề.
“Độ trễ quá lớn. Không đồng bộ.”
“Thấy rồi. Ghi chú lại.”
“Bóng đổ sai. Ánh sáng cũng vậy. Bà lão trong game… mắt không thẳng hàng.”
“Đồng ý.”
Tiếng gõ bàn phím vang liên hồi, xen lẫn tiếng giấy sột soạt.
Từng lỗi, từng chi tiết được ghi chú tỉ mỉ — họ hoàn toàn chìm vào công việc.
Và cũng chính vì thế, họ không nhận ra.
…Một tiếng thì thầm nhỏ vang lên giữa ba người.
Thoạt đầu, họ tưởng là tạp âm trong tai nghe.
Nhưng rồi, trong game, nhân vật “bà lão” — vốn đứng im — lại khẽ nghiêng đầu.
Cử động nhẹ, rất nhẹ… đủ để ai đó nhận ra nó không nằm trong mã gốc.
Ba người dừng tay.
Nhìn lên.
Rồi bật cười.
“Không tệ đâu.”
“Làm tôi giật cả mình.”
“Chắc bug thôi.”
Tiếng cười xua tan chút lạnh lẽo đang dâng. Họ tiếp tục. Nhưng lần này, ngón tay gõ chậm hơn, mắt nhìn kỹ hơn.
Cảm giác căng thẳng mơ hồ bắt đầu lan ra trong không khí.
Ánh sáng trong phòng như yếu đi, bóng tối ở các góc phòng dường như nặng hơn.
Bóng đèn nhấp nháy, và ánh sáng từ màn hình như đang… hít thở.
Ba-thình. Ba-thình.
Nhịp tim họ hòa cùng nhịp máy quạt CPU.
Rồi—
“…Anh có thấy không?”
Họ thoáng thấy thứ gì đó.
Một hình thể cao. Gầy.
Đội mũ chóp trắng.
Mặt không rõ ràng, như bị kéo dài trong màn sương điện tử.
Cả ba sững lại.
“Đừng… đừng nhìn. Luật đấy. Không được nhìn.”
“Ừ… ừ.”
“Khoan, tôi nghĩ… tôi tìm được gì đó.”
Ryan khẽ nói, mắt không rời màn hình.
Noah và Joseph nghiêng người qua xem.
Nhưng rồi—
Một khuôn mặt trắng toát, nụ cười dài ngoằng như bị rạch đến tận mang tai, trồi ra giữa màn hình.
“HAAAA———!!!”
“Chúa ơi!!!”
Tiếng thét vang dội.
Ghế ngã. Bàn phím văng. Lon lăn loảng xoảng.
Noah và Joseph ngã dúi dụi, trong khi Ryan bật lùi lại, mắt trừng lớn.
Thump! Thump!
Lần này, không phải tiếng tim họ.
Âm thanh ấy đến từ… bên trong máy.
Rồi đột ngột—
Boo!
Khuôn mặt trắng xuất hiện lần nữa, gần hơn, gần đến mức hơi thở của nó như phả qua màn hình.
Ryan hét lên, vứt tai nghe, toàn thân run rẩy.
Mồ hôi lạnh túa khắp người.
“Haa… Haa…”
Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của ba kẻ điên.
Rồi—
“Cái này…”
“Tôi…”
Họ nhìn nhau. Trong mắt ánh lên một tia sáng — không phải sợ hãi, mà là tham vọng.
“Không chỉ là một game rác. Đây là thứ có thể… thay đổi cả ngành.”
Noah thì thầm, môi nhếch lên.
“Chơi lại. Ghi hết lỗi. Dù sợ, cũng phải ghi.”
“Vâng.”
“…Vâng.”
Ba người quay lại màn hình.
Tiếng gõ phím lại vang lên, rền rĩ như nhịp tim trong căn phòng tối.
Họ làm việc không ngừng, quên ăn, quên ngủ.
Chỉ còn ánh sáng xanh của màn hình và nỗi ám ảnh hoàn hảo.
Bảy ngày trôi qua.
Họ chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng mỗi đêm.
Lon bia, cốc cà phê, và rác thải phủ kín sàn nhà.
Rồi — đúng hạn chót.
Trò chơi đã hoàn thiện.
“…Xong rồi.”
Cả ba nhìn vào dòng chữ [Start Game] trên màn hình.
Không ai nói gì.
Không ai dám chạm chuột.
Vì giờ đây…
Trò chơi ấy không còn là thứ họ muốn chơi nữa.
Thứ họ tạo ra đã vượt khỏi tầm của một trò chơi.
Nó sống.
Và đâu đó, trong khoảng lặng, một giọng nói vang lên khe khẽ từ loa máy tính:
“Cảm ơn vì đã hoàn thiện tôi.”
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên mình nhé.