Chiếc xe nhà di động nhỏ tiếp tục chạy đến điểm dừng chân tiếp theo, mục tiêu là nhà họ Tiêu.
Bởi vì hôm nay là ngày Tiêu Văn Dụ tiếp quản quyền lực nhà họ Tiêu.
Nói ra cũng thật kỳ diệu, nửa năm trước, ông cụ Tiêu từ khi cưới vợ mới thì sức khỏe ngày càng yếu, ba tháng trước đã bệnh nặng nằm liệt giường.
Ông ấy vừa bệnh, cả nhà họ Tiêu đại loạn, các con tranh giành lẫn nhau, ngay cả Tiêu Văn Dụ vốn không có ý định này cũng bị cuốn vào trong đó.
"Sinh ra trong gia đình lớn phức tạp như vậy, chỉ cần trên người em chảy dòng máu nhà họ Tiêu, thì cuộc tàn sát này không thể tránh khỏi, trước đây là em nghĩ quá đơn giản rồi."
Đây là lời Tiêu Văn Dụ nói với Tô Đào khi rời khỏi Đào Dương.
Hai ngày trước khi nói câu này, cô ấy vừa thoát khỏi một vụ mưu sát do em gái thứ tư và em trai thứ năm của mình liên kết tổ chức, suýt chút nữa đã chết trong chiếc xe bị nổ của mình.
Trở về nhà họ Tiêu, không phải vì chút tài sản đó, mà là để sống sót.
Chỉ có chiến thắng tất cả anh chị em, mới có thể an ổn.
Điều mà Tô Đào không ngờ tới là, Tiêu Văn Dụ đã giấu tài năng suốt hai mươi mấy năm, cô ấy có sản nghiệp riêng, cũng có lực lượng vũ trang tư nhân của mình.
Ban đầu chỉ là để làm việc buôn lậu, vừa có thể đi du lịch khắp nơi, vừa có thể kiếm tiền, không ngờ lại trở thành con bài tẩy quan trọng để cô ấy giành quyền lực.
Con cái nhà họ Tiêu, ngoài phá gia chi tử và chơi trò tâm cơ, thì chẳng làm được trò trống gì.
Tiêu Văn Dụ xoay chuyển tình thế trong hai tháng, cũng đủ tàn nhẫn, gϊếŧ sạch anh chị em từng có ý đe dọa đến mình, kể cả thuộc hạ cũ của bố cô ấy cũng thay máu toàn bộ, thành công ngồi lên vị trí người nắm quyền nhà họ Tiêu.
Ngay cả ông cụ Tiêu nằm liệt giường nghe được chuyện này, không những không đau lòng cho mấy đứa con đã chết, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt an ủi vì nhà họ Tiêu đã có người kế thừa.
Tô Đào đứng ở cửa phòng bệnh, nghe thấy Tiêu Văn Dụ thản nhiên nói với ông cụ Tiêu:
"Bố, bố có biết người mà con ghét nhất đời này là ai không? Không phải là em gái thứ tư và em trai thứ năm luôn nhắm vào con, cũng không phải là dì ba nhỏ lúc bé bỏ thuốc kíh thíɧ vào bát con, càng không phải là mấy con hồ ly tinh mà bố cưới về sau này, ngày nào cũng nhìn con không vừa mắt, tìm cách gả con cho mấy tên xấu xí, mà là bố."
"Bố thật sự khiến con rất ghét, nhìn thấy khuôn mặt già nua này của bố, con còn thấy buồn nôn, muốn ói."
"Cướp đoạt mẹ ruột của con, ép bà ấy sinh con đẻ cái cho bố, cuối cùng bị mấy bà vợ nhỏ của bố bắt nạt sỉ nhục, uất ức đến chết, bà ấy mất chưa đầy một tháng, bố đã cưới người mới, cho dù bố nhịn thêm vài tháng nữa rồi cưới, con cũng không hận bố đến vậy."
"À, quên nói với bố, người bố mới cưới này, là người của con, bố có thể liệt nhanh như vậy đều nhờ dị năng "Phù thủy" của bà ta, bệnh tật chỉ cần một tháng là có thể quấn lấy bố không xuống giường được."
"Haiz, bố sống đến tuổi này, có tiền tài, có địa vị, oanh liệt hiển hách, vợ lẽ đầy đàn, cũng nên thỏa mãn rồi, con đường này, con tiễn bố đoạn cuối cùng."
Nói xong, dưới ánh mắt kinh hãi sợ hãi của ông cụ Tiêu, Tiêu Văn Dụ mỉm cười tháo máy thở của ông ấy ra.
Chỉ thấy ông cụ Tiêu trợn trừng mắt, co giật kịch liệt một hồi, hai chân duỗi thẳng, tắt thở.
Tô Đào đang chìm trong kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh nhắc nhở quen thuộc mà đã hơn một năm rồi chưa nghe thấy:
[Phát hiện mảnh vỡ chức năng hệ thống rải rác xung quanh ký chủ, có hợp nhất không?]