Chiếc xe nhà di động màu hồng phấn khởi hành từ Đào Dương, điểm dừng chân đầu tiên là căn cứ Hà Khang đã bị diệt vong.
Cùng đi còn có 12 người ban đầu của nhóm Thẩm Vấn Trình.
Chủ yếu là để tưởng nhớ ông cụ Quý, lúc trước là ông ấy đã dốc hết tài lực vật lực của cả căn cứ để hỗ trợ nghiên cứu của nhóm Thẩm Vấn Trình, cũng là ông ấy vào thời khắc cuối cùng đã báo tin cho Đào Dương, khẩn cầu Đào Dương tiếp nhận nhóm nghiên cứu.
Bản thân Thẩm Vấn Trình lại càng là lúc sa cơ lỡ vận nhất, đói đến chỉ còn một hơi thở đã được ông cụ Quý mang về nhà, cứu sống một mạng.
Có thể nói, nếu không có sự ủng hộ của ông cụ Quý lúc trước, có lẽ sẽ không có thuốc giải và vắc-xin ra đời sau này.
Chỉ tiếc cho ông cụ Quý, cuối cùng lại chết thảm khi bị chính con trai mình đẩy xuống xe lúc chạy trốn.
Tô Đào khá áy náy về chuyện này.
Tuy nhiên sau đó tên ngốc Quý Tài Triết kia đến Trường Kinh, vốn đã có hôn thê, lại nɠɵạı ŧìиɧ nhìn trúng con gái của một vị bộ trưởng nào đó ở Trường Kinh, muốn ăn bám, kết quả bị bố của cô gái kia biết được, trực tiếp đóng gói ném về Hà Khang.
Nhà hôn thê đã hành hạ hắn ta rất thảm, nghe nói đàn ông cái đó đã bị phế, người cũng suy sụp, ở Hà Khang sống lay lắt nhờ sự cứu tế của thuộc hạ cũ của bố hắn ta.
Chiếc xe nhà di động nhỏ chạy bon bon trên đường cao tốc đến căn cứ Hà Khang, cách một đoạn đường lại có thể thấy công trường xây dựng quy mô lớn, đâu đâu cũng là một mảnh cảnh tượng phồn vinh.
Những người sống sót trước đây lang thang phiêu bạt trong thời mạt thế cũng đã tìm được một công việc mưu sinh nhờ việc xây dựng cơ sở hạ tầng ở khắp nơi.
Đến Hà Khang, Thẩm Vấn Trình dẫn mọi người tìm được nơi ông cụ Quý tử vong, dựng tượng tại đây, để tưởng nhớ công lao to lớn của ông trong việc nghiên cứu vắc-xin.
Đây cũng là điều mà Trường Kinh đã phê chuẩn từ sớm, tuyệt đối không phụ lòng bất kỳ người cống hiến nào.
Thẩm Vấn Trình đứng trước tượng, nước mắt lưng tròng, cúi đầu thật sâu.
Trước khi rời đi, Tô Đào nhìn tượng của ông cụ Quý, khẽ thở dài, dù sao ông cũng vẫn thương yêu Quý Tài Triết, nếu tôi ra tay báo thù cho ông, chắc ông cũng sẽ đau lòng.
Mong kiếp sau ông có một đứa con thật sự hiếu thảo, cả đời thuận lợi.
Sau khi bọn họ rời đi, một người đàn ông ăn mặc như ăn mày làm loạn ở một cửa hàng nhỏ gần đó, không cho tiền thì không chịu đi, còn cố tình nằm lăn ra cửa ra vào, cản trở việc buôn bán của người ta.
Cuối cùng bị hai người đàn ông lực lưỡng ở công trường ném ra ngoài.
Hắn ta nằm lăn lộn trên đất, bỗng nhiên nhìn thấy bức tượng sáng bóng.
Hắn ta lập tức nhảy dựng lên, túm lấy người đàn ông định bỏ đi: "Đại ca, bức tượng này được dựng từ khi nào vậy?"
Người đàn ông khinh bỉ nhìn hắn ta: "Mấy ngày trước người của Đào Dương đến dựng, để tưởng nhớ công lao của lão căn cứ trưởng Hà Khang trước kia, vì vậy Trường Kinh còn cấp tiền cho Hà Khang xây dựng lớn, chúng tôi có cơm ăn đều là nhờ phúc của ông cụ đấy."
Người đàn ông ăn mày sững ra, bỗng nhiên hét lên: "Cấp tiền?! Tại sao tôi không biết?"
Người đàn ông cười nhạt: "Anh là cái thá gì, còn cần phải bàn bạc với anh à?"
"Sao lại không cần?!" Người ăn mày chỉ vào bức tượng: "Ông ấy là bố tôi! A! Trường Kinh có tiền cho Hà Khang xây dựng, lại quên mất con trai của một người có công lớn như bố tôi?! A!!"
Người ăn mày bỗng nhiên lao đến đập vào bức tượng: "Lúc ông còn sống tôi chẳng được hưởng lợi gì, chết rồi cũng không chừa lại cho tôi chút nào, ông nhìn tôi xem! Nhìn xem bây giờ tôi sống như thế nào! Ông già chết tiệt!"
Người đàn ông chỉ cảm thấy hắn ta bị điên, túm lấy hắn ta, mặc kệ hắn ta giãy giụa, kéo đến bãi rác vật liệu xây dựng ném xuống.
Ngày hôm sau, công nhân xây dựng đến làm việc đã phát hiện ra thi thể của hắn ta ở dưới đó.
Nghe những người nhặt rác xung quanh nói, thấy hắn ta chửi bới um sùm, cuối cùng tức đến phun ra một ngụm máu, ngã xuống liền không dậy nữa...