Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 819

Tô Đào sau khi nghe những lời này liền có thêm một phần lý giải cho hành vi cực đoan của Đảng Vĩ Nhiên.

Thật vậy, hai năm đầu của tận thế, nhân loại thực sự quá khó khăn, khắp nơi toàn zombie, trật tự sụp đổ, nguồn nước ô nhiễm, lương thực khan hiếm... Trong hoàn cảnh nội ưu ngoại hoạn, làm sao có thể nghĩ đến chất lượng cuộc sống, dùng mọi cách để sống sót mới là con đường duy nhất.

Chu Ngọc Sơn dường như nhìn thấu tất cả, khẽ thở dài:

"Chỉ là bây giờ đã khác xưa rồi, nhất là đến Đào Dương, vật tư các mặt đều dồi dào, thực sự không cần thiết phải khắc nghiệt với binh lính nữa, lâu dài sẽ bất ổn quân tâm. Đảng Vĩ Nhiên già lú lẫn rồi, nhiều năm nắm giữ quyền cao chức trọng khiến ông ta nghĩ mình luôn luôn đúng. Ngài Tổng thống cũng là quan tâm quá mức, muốn dành những điều tốt nhất cho Đào Dương. Năm đó Đảng Vĩ Nhiên có công lao to lớn, ông ấy muốn đưa nhân tài này đến Đào Dương, nào ngờ lại sự việc lại trái với mong muốn."

 

Tô Đào tỏ vẻ đã được dạy bảo: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì? Để mặc tự nhiên sao?"

Chu Ngọc Sơn gật đầu: "Đúng vậy, cô không cần làm gì cả, Đảng Vĩ Nhiên đã chịu đựng nhiều năm như vậy, đột nhiên rời khỏi kinh đô chắc chắn trong lòng không cam tâm, ông ta sẽ không ở lại lâu đâu, sẽ tự mình rời đi."

Tô Đào thầm nghĩ, lời này giống hệt với lời Thời Tử Tấn nói, quả nhiên có vài việc phải nghe nhiều kinh nghiệm của người chuyên môn, dù sao cô tuổi còn trẻ, kinh nghiệm non nớt, còn rất nhiều điều cần học hỏi.

Sau khi Tô Đào xác định suy nghĩ của mình không có vấn đề, liền thoải mái hơn, tạm thời không nhúng tay vào công việc của Độc Lập Đoàn.

Chỉ là nhìn mà thấy xót xa, huấn luyện cường độ cao như vậy, mỗi ngày chỉ ăn lương khô uống nước lạnh, mệt mỏi đến mức mí mắt sụp xuống còn phải tự giặt quần áo.

 

Cảm giác xót xa này kéo dài đến ngày thứ ba thì đạt đến đỉnh điểm.

Nguyên nhân của sự việc là Tô Đào cùng ban quản lý Đào Dương, còn gọi thêm Chu Ngọc Sơn, cùng nhau họp bàn về vấn đề trợ cấp cho các chiến sĩ Độc Lập Đoàn.

Nuôi quân rất tốn kém, không thể nào để các chiến sĩ cống hiến cả tính mạng và tuổi trẻ của mình mà không cho một đồng nào.

Họ có tay có chân, thậm chí có người còn là dị năng giả, cởi bỏ quân phục ra ngoài làm việc cũng có thể kiếm được tiền, không có lương bổng, ai có thể kiên trì cống hiến vô tư nhiều năm như vậy.

Nói đi cũng phải nói lại, cho dù là cống hiến vô tư, các chiến sĩ không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho gia đình chứ.

Trợ cấp, tức là tiền bạc là điều bắt buộc.

Sau khi thảo luận, mọi người bỏ phiếu thông qua đề xuất của Chu Ngọc Sơn, bình thường mỗi tháng sẽ có năm ngàn liên bang tệ trợ cấp, bao ăn ở ba bữa, ngoài ra các ngày lễ tết đều có phúc lợi, mỗi quý cũng sẽ phát thêm tinh hạch cho dị năng giả.

 

Khi xuất ngũ sẽ được nhận một khoản tiền không nhỏ tùy theo số năm phục vụ.

Kinh đô cũng có tương tự, nhưng không có mức trợ cấp lớn như Đào Dương.

Tô Đào sảng khoái đồng ý, bởi vì những người này không chỉ bảo vệ Đào Dương, mà còn phải định kỳ ra ngoài làm nhiệm vụ tiêu diệt zombie, nhặt tinh hạch, vân vân, có ích rất lớn, sẽ mang lại nhiều sự bảo đảm và tinh hạch hơn, không thể keo kiệt.

Sau khi bàn bạc xong, Tô Đào dẫn theo một vài quản lý cấp cao chuẩn bị đi tìm Đảng Vĩ Nhiên để thực hiện chính sách phát trợ cấp.

Nhưng trên đường đi, Tô Đào nghe thấy có tiếng khóc, rất nhỏ, giống như đang vùi đầu nức nở.

Cô ra hiệu cho mọi người dừng lại, tự mình vòng qua bức tường, liền thấy cậu bé nhặt viên thịt hôm trước đang run rẩy vai, thút thít khóc.

Bình Luận (0)
Comment