Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 818

Bữa cơm này là do cô sắp xếp, Đảng Vĩ Nhiên rất bất mãn với việc cô nhúng tay vào chuyện ăn uống của các chiến sĩ.

Nhưng cô cũng không lập tức nổi giận tìm Đảng Vĩ Nhiên đối chất, mà bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát lịch trình sinh hoạt của các chiến sĩ.

Sáu giờ rưỡi sáng thức dậy, sau khi tập luyện buổi sáng xong tám giờ rưỡi ăn sáng, sau đó bắt đầu học các môn quân sự hai tiếng, rồi huấn luyện liên tục đến một giờ chiều, nghỉ trưa ăn cơm một tiếng, chiều huấn luyện liên tục đến tám giờ tối, ăn cơm nửa tiếng, rồi lại huấn luyện đến mười một giờ đêm.

Đến khi đi ngủ cũng đã rạng sáng.

Cường độ này có thể nói là rất lớn.

Tô Đào cũng không phải người cố chấp, cô sợ mình thật sự đã nuông chiều binh lính khiến ý chí của bọn họ bị mai một, còn đặc biệt đi hỏi ý kiến sư phụ của Mạnh Tiêu Bác, cũng chính là sư phụ của đoàn trưởng đội lính đánh thuê Phá Trúc.

 

Phá Trúc là đội lính đánh thuê mà cô đã thuê để giải cứu Thẩm Vấn Trình và những người khác ở căn cứ Hà Khang, đoàn trưởng của bọn họ sau khi biết điều kiện sinh hoạt của Đào Dương, muốn để sư phụ bị liệt nửa người của mình đến Đào Dương an dưỡng tuổi già.

Sau đó, trải qua một số trắc trở, sư phụ của ông ấy là Chu Ngọc Sơn đã dựa vào "Kế hoạch tuyển dụng nhân tài" của Đào Dương mà thành công ở lại.

Lý thuyết và kinh nghiệm thực tiễn của Chu Ngọc Sơn rất phong phú, từ việc ông ấy huấn luyện Mạnh Tiêu Bác ngốc nghếch thành quân chính quy là có thể thấy được, đây là một nhân tài hiếm có.

Từ Kỳ đánh giá ông ấy rất cao, không ít lần nói với Tô Đào, xem có thể cho Chu Ngọc Sơn một chức vụ nào đó không.

Tô Đào cũng có ý định này, vốn định đợi chiến sĩ Kinh đô đến, để ông ấy làm công việc chỉ huy chiến thuật.

 

Nhưng bây giờ nhìn cách làm của Đảng Vĩ Nhiên, e rằng căn bản không thể dung thứ việc cô sắp xếp người vào làm việc.

Chu Ngọc Sơn chắc cũng hiểu, từ khi Đảng Vĩ Nhiên đến, ông ấy đã không xuất hiện nữa, mỗi ngày chỉ ở trong phòng đọc sách.

Lúc Tô Đào đến cửa thì vừa hay thấy Mạnh Tiêu Bác gãi đầu cười ngây ngô đi ra.

Mạnh Tiêu Bác nhìn thấy Tô Đào, mắt sáng lên: "Bà chủ Tô, em đang định tìm chị đây, hehe, vợ em có thai rồi, hehehehe..."

Tô Đào lập tức cười rạng rỡ: "Được rồi, được rồi, đã biết rồi, nhưng vẫn chúc mừng."

Mạnh Tiêu Bác vui vẻ rời đi chưa được mấy bước, đã bị vợ lôi tai về nhà:

"Em đã nói ba tháng đầu đừng nói đừng nói! Anh chỉ thiếu nước cầm loa hét khắp Đào Dương, anh không cần tai nữa phải không!"

Tô Đào buồn cười, vừa bước vào cửa liền thấy Chu Ngọc Sơn đang ngồi trên xe lăn đọc sách.

 

Ông ấy năm nay hơn bốn mươi tuổi, rất có khí chất, cho dù bị bệnh nặng nhưng lưng vẫn thẳng tắp.

"Bà chủ Tô." Ông ấy đặt sách xuống, dường như biết cô sẽ đến, gật đầu, xoay xe lăn mời cô vào ngồi.

Tô Đào chào hỏi ông ấy vài câu, liền đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục đích đến đây.

Chu Ngọc Sơn nghe xong nguyên nhân sự việc, dường như chìm vào hồi ức, lắc đầu nói:

"Ông ta vẫn như xưa, không giấu gì cô Bà chủ Tô, tôi và Đảng Vĩ Nhiên có thù oán cá nhân, lúc trước tôi không muốn đến Kinh đô chữa bệnh cũng là vì ông ta, những năm trước tôi và ông ta bất đồng quan điểm, lúc trẻ tuổi nông nổi đã làm ầm ĩ rất khó coi, tôi từng mắng ông ta là bạo chúa, kẻ sát nhân, cũng từng đánh nhau với ông ta, rất không đồng tình với việc ông ta hà khắc với binh lính, đây là điểm bất đồng lớn nhất giữa chúng tôi."

Tô Đào lập tức hiểu ra, Chu Ngọc Sơn cũng không đồng tình với cách huấn luyện binh lính cực đoan của Đảng Vĩ Nhiên.

Chỉ là không ngờ hai người bọn họ lại là người quen cũ.

Thế giới này thật nhỏ...

Trong lòng cô yên tâm hơn một chút.

Chu Ngọc Sơn tiếp tục nói:

"Tuy nhiên, nhiều năm trôi qua, tôi cũng dần dần nghĩ thông, nói một cách công bằng, Đảng Vĩ Nhiên trong hai năm đầu tiên khó khăn nhất của nhân loại khi tận thế bắt đầu, đã đào tạo cho liên bang vô số dũng sĩ bảo vệ quê hương, có công lao xuất sắc, lý tưởng huấn luyện binh lính của ông ta được hình thành từ lúc đó, ông ta cho rằng các chiến sĩ sống trong tận thế phải chịu nhiều khổ cực nhất, hoàn toàn từ bỏ du͙ vọиɠ hưởng lạc mới có thể trở thành cỗ máy chiến đấu tốt hơn."

Bình Luận (0)
Comment