Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 771

Nhiệt độ bên ngoài Đào Dương chỉ còn khoảng 5-6 độ C, mỗi cơn gió thổi qua đều cảm giác như có lưỡi dao cứa vào mặt.

Tô Đào không nhịn được phải cuộn chặt áo khoác, đội mũ lên, chạy theo Ôn Mạn ra ngoài. Cô thấy Ôn Mạn lấy ra một quả cầu kim loại cỡ nắm tay, sau khi nghịch một lúc thì ném lên trời.

Tô Đào nhìn theo, thấy quả cầu kim loại lơ lửng giữa không trung, sau đó nhanh chóng xoay tròn và phát ra ánh sáng chói mắt.

Chưa đầy hai phút, quả cầu kim loại tỏa ra sức nóng như thiêu như đốt, khiến mặt Tô Đào nóng bừng.

Ôn Mạn kêu lên: "Ôi, xin lỗi, chỉnh nhiệt độ hơi cao, để mình hạ xuống chút..."

Quả nhiên, một lúc sau, Tô Đào cảm thấy những nơi được ánh sáng của quả cầu kim loại chiếu vào đều ấm áp, không lạnh cũng không nóng, thoải mái đến mức buồn ngủ.

 

Tô Đào ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Ôn Mạn đã chờ câu hỏi này từ lâu: "Mặt trời nhân tạo mini đó. Nào, đưa thiết bị liên lạc của cậu đây, mình kết nối điều khiển từ xa cho."

Tô Đào nghĩ chỉ là kết nối để dùng thử.

Quả thực rất hữu ích và thú vị, không chỉ có thể tự điều chỉnh nhiệt độ mà còn có thể bay khắp nơi như điều khiển máy bay không người lái.

Quan trọng nhất là không cần sạc pin, cũng không cần năng lượng từ tinh hạch.

Sau này đi xa, dù có đi bộ cũng không sợ cái lạnh chết tiệt này nữa.

Tô Đào đang định hỏi mua ở đâu thì Ôn Mạn đã cười đắc ý:

"Liên kết rồi, giờ chỉ có cậu mới dùng được thôi."

Tô Đào ngẩn người, sau đó phản ứng lại liền đuổi đánh cô: "Cậu dám gài bẫy mình!"

Hai người cười đùa, đuổi nhau.

Cố Minh Trì đứng từ xa nhìn, khẽ hừ một tiếng, trẻ con.

 

Hừ xong lại không nhịn được nhìn chằm chằm, vểnh tai lắng nghe tiếng cười của cô.

Chuyện mặt trời nhỏ cứ thế bị lấp liếʍ cho qua, Tô Đào cũng không tiện trả lại.

Nhưng cô vẫn nghiêm túc nói với Ôn Mạn:

"Lần sau cậu còn tặng quà cho mình nữa, mình sẽ cho người chở một xe tải lớn đồ ăn vặt và thuốc men đến thẳng Thiên An của các cậu đấy."

Ôn Mạn trợn tròn mắt: "Cậu thắng rồi."

Hai người trò chuyện một lúc, rồi Tô Đào nhìn thấy anh em Giang Dữ.

Hai người họ đang nói gì đó, nét mặt ai cũng không tốt lắm, nhất là Giang Đồng, dù cách xa như vậy, Tô Đào vẫn nhìn thấy nắm đấm siết chặt của cô bé.

Tô Đào lập tức nhớ đến giấc mơ tiên tri đó.

Cô khẽ động lòng, huýt sáo lên trời, Linh Vũ đang bay lượn xung quanh nghe thấy tiếng huýt sáo, lập tức bay đến đậu trên vai cô.

 

"Đi, lại gần một chút, nghe xem họ đang nói gì."

Linh Vũ rất giỏi việc nghe lén, vỗ cánh bay về phía đó.

"Đồng Đồng, tại sao em cứ nhất quyết phải rời khỏi đây? Bên ngoài toàn zombie và kẻ xấu, còn có thời tiết khắc nghiệt, vật tư khan hiếm, chúng ta sẽ sống rất khổ cực... Em đã chịu nhiều khổ sở rồi, anh không muốn em phải trải qua thêm một lần nữa."

Giang Đồng tỏ ra vô cùng cứng đầu: "Em sẽ bảo vệ anh."

Những con zombie xấu xí ngu ngốc ngoài kia căn bản không phải đối thủ của cô.

Loài người bình thường, dù là dị năng giả cũng hiếm có ai làm cô bị thương.

Cô không còn là cô bé yếu đuối chỉ biết co rúm sợ hãi và khóc lóc khi không có kính nữa.

Nghe vậy, Giang Dữ chỉ cảm thấy em gái mình không bị điên thì cũng là trẻ con, suy nghĩ viển vông.

"Anh, anh không tin em sao?"

Giang Dữ cảm thấy bất lực: "Làm sao anh tin em được..."

Bình Luận (0)
Comment