Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 770

Cố Minh Trì cảm thấy giọng điệu vui vẻ của cô rất êm tai.

Quả nhiên phụ nữ là phải dỗ dành, phải chiều chuộng.

Anh ta vững vàng lái xe, cảm thấy con đường lớn đổ nát phía trước cũng trở nên dễ nhìn, tiếp tục nói:

"Lần trước tập kích Đào Dương là người của căn cứ Định Nam, khi nào cô đắc tội với bọn họ?"

Tô Đào sững người, suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra, trước đó quả thực có người tập kích Đào Dương.

Nhưng vì trận chiến kết thúc quá nhanh, ngay cả bóng dáng của kẻ địch cũng không nhìn thấy, cô không có ấn tượng sâu sắc lắm.

Vậy mà lại là người của căn cứ Định Nam, xem ra là chồng của Kiều Tinh biết người gϊếŧ cô ta là cô, nên đến trả thù.

Chỉ là màn trả thù này có phần hơi nhục nhã.

Tô Đào nói: "Anh biết phu nhân của căn cứ Định Nam không?"

Cố Minh Trì cau mày gật đầu: "Ừm, bà già thích giả nai."

 

Tô Đào nghe anh ta đánh giá Kiều Tinh như vậy, liền không còn kiêng dè nói:

"Đúng, chính là bà ta, tôi đã gϊếŧ bà ta, chồng bà ta đến trả thù tôi, chỉ đơn giản vậy thôi."

Cố Minh Trì kinh ngạc nhìn cô một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng khác lạ.

Đây là lần đầu tiên Tô Đào nhìn thấy đôi mắt của anh ta sau cặp kính gọng bạc ở khoảng cách gần như vậy.

Vậy mà lại là màu hổ phách, rất mê hoặc, mang theo sức hút và vẻ thần bí chết người.

Cô lập tức nhớ đến dị năng của người này, nhanh chóng che mắt mình:

"Anh làm gì vậy, anh muốn nhìn chết tôi sao?"

Cố Minh Trì: "... Tôi không hề sử dụng dị năng."

"Vậy anh cũng đừng nhìn tôi."

Cố Minh Trì bất đắc dĩ nhìn thẳng về phía trước:

"Tôi chỉ ngạc nhiên là cô vậy mà cũng ra tay gϊếŧ người, không ngờ lòng tốt của cô cũng có răng nanh, không phải là cứu khổ cứu nạn cho tất cả mọi người."

 

Tô Đào dịch mông sang một bên, cố gắng cách xa anh ta một chút:

"Tôi đâu phải Bồ Tát, có người muốn hại tôi, tôi tự nhiên phải trả lại gấp đôi. Đúng rồi, sao anh biết những người đó đến từ Định Nam?"

"Những người chạy trốn bị tôi bắt được, cô muốn bắt bọn họ về tự mình xử lý, hay là tôi thay cô thiêu rụi cho xong chuyện?"

Tô Đào sững người, lần đầu tiên chân thành cảm ơn anh ta:

"Cố Minh Trì, cảm ơn anh."

Cả khuôn mặt Cố Minh Trì đột nhiên trở nên cứng đờ, đủ loại cảm xúc vui mừng, bướng bỉnh, nhẫn nhịn, khinh thường hòa quyện vào nhau, phức tạp như một nồi cà ri Ấn Độ.

Tô Đào nhìn đến ngây người: "Anh không muốn tôi nói cảm ơn, tôi sẽ không nói nữa, đừng có hung dữ như vậy."

Cố Minh Trì: "Nói lại lần nữa?"

"Anh... đừng có hung dữ như vậy."

"... Câu trước đó."

 

"Cảm ơn anh?"

Cố Minh Trì "ừm" một tiếng: "Không cần khách sáo."

Tô Đào hơi bối rối, mạch não của người đàn ông này sao lại khó đoán như vậy, vì thế im lặng cho đến khi xe dừng lại cũng không chủ động nói chuyện nữa.

Cố Minh Trì thì muốn nói chuyện với cô, nhưng anh ta trời sinh không biết tán gẫu, người khác không mở miệng, anh ta vĩnh viễn cũng không mở miệng được.

Ban đầu anh ta còn muốn ở lại Đào Dương một lúc, tìm cơ hội nói vài câu, ai ngờ lại thấy một người phụ nữ nhảy chân sáo chạy về phía Tô Đào:

"Đào Đào, cậu về rồi à, tôi có đồ tốt cho cậu xem-"

Tô Đào nhìn thấy Ôn Mạn, lập tức quên mất Cố Minh Trì bên cạnh, có chút bất đắc dĩ, lại có chút ngọt ngào.

Sự ngọt ngào này không liên quan đến tình cảm nam nữ, chỉ là cảm giác có một người bạn tốt nhớ đến mình, quan tâm mình, coi trọng mình, có bất kỳ điều gì tốt đẹp, thú vị đều sẽ chia sẻ với mình ngay lập tức.

Ôn Mạn hoàn toàn không chú ý đến Cố Minh Trì, kéo tay Tô Đào đi ra khỏi Đào Dương:

"Tôi cho cậu xem ở bên ngoài, bên trong Đào Dương ấm quá, không cảm nhận được."

Hai cô gái tay trong tay chạy xa.

Cố Minh Trì lần đầu tiên cảm thấy mình hơi thừa thãi.

Bình Luận (0)
Comment