Buổi tối, Tô Đào thấy cả hai người đều dẫn vợ con theo, rất vui, bảo Mã Đại Pháo dẫn đường, đi qua cổng dịch chuyển đến Đào Dương.
Môi trường hoàn toàn khác biệt khiến vợ con của Từ Kỳ và Nhϊếp Tư Bác kinh ngạc không thôi.
Hai đứa trẻ sinh đôi năm tuổi càng ôm chặt chân Nhϊếp Tư Bác, mắt mở to đầy sợ hãi.
Tô Đào bảo Mã Đại Pháo chạy đi mua cho hai đứa trẻ mỗi đứa một cây kem, lập tức dỗ dành được bọn trẻ.
Vợ Nhϊếp Tư Bác rất rụt rè, thấy cây kem mát lạnh tinh xảo, cảm thấy rất quý hiếm, từ chối không nhận.
Nhϊếp Tư Bác lắp bắp: "Không... không cần, Bà chủ Tô khách sáo rồi."
Hai đứa trẻ cũng rất ngoan, tuy thèm nhỏ dãi nhưng cũng không quấy khóc, chỉ nắm chặt tay nhìn chằm chằm.
Tô Đào múc một thìa kem đút vào miệng hai đứa trẻ, xoa đầu chúng cười nói:
"Không ăn là chảy hết bây giờ."
Hai đứa trẻ theo bản năng mυ"ŧ kem vào miệng, vị ngọt và mát lạnh lan tỏa trên đầu lưỡi, ngon đến mức híp mắt lại.
Vợ chồng Nhϊếp Tư Bác lúng túng không thôi.
Tô Đào xua tay: "Không phải đồ quý hiếm gì, đợi mọi người chuyển đến, muốn ăn thì mua bất cứ lúc nào, đi thôi, đi ăn cơm trước đã."
Mấy người ngơ ngác đi theo, nhà cửa, đài phun nước, tòa nhà văn phòng cao lớn mới tinh... tất cả đều khiến bọn họ chấn động.
Đến phòng riêng trên tầng ba của nhà ăn, bên trong tuy bài trí đơn giản, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không hề có bụi bẩn, trên bàn tròn lớn còn bày la liệt mấy chục món ăn ngon lành.
Nhϊếp Tư Bác không nhịn được, cùng hai con "oa" lên một tiếng.
Trang Uyển, Tiền Lâm và những người khác đã đến trước nhiệt tình chào đón bọn họ.
Bữa cơm này khiến Nhϊếp Tư Bác càng quyết tâm ở lại làm việc cho tốt.
Bây giờ anh ta rất cảm ơn Vệ Tường và những người khác đã chèn ép mình, để anh ta có cơ hội ở lại gặp được sếp tốt bụng như vậy.
Đồng thời trong lòng cũng dâng lên áp lực vô hình, sợ bản thân vô dụng phụ lòng đối đãi của Bà chủ Tô.
Từ Kỳ ngoài kinh ngạc ra, đột nhiên hiểu tại sao Cố Minh Trì lại kiên quyết trở mặt với Đàm Dũng.
Bỏ qua môi trường sống chất lượng của Đào Dương, chỉ riêng việc không thiếu vật tư đã không nên đối đầu với Đào Dương.
Đang nghĩ ngợi, vợ ông ta bỗng nhiên kéo tay ông ta dưới gầm bàn, nhìn ông ta với ánh mắt long lanh, nhỏ giọng hỏi:
"Chúng ta thật sự có thể xin một căn nhà ở đây sao?"
Từ Kỳ sờ thấy mồ hôi trên tay cô ấy, biết cô ấy vừa căng thẳng vừa phấn khích, liền dịu dàng nói:
"Bà chủ Tô đã hứa rồi, chắc chắn sẽ không sai đâu, nhưng chắc phải đợi vài ngày."
Vợ ông ta thở phào nhẹ nhõm, mắt đỏ hoe nói:
"Thật là đúng lúc, so sánh thế này, Đàm Dũng đúng là bạc đãi mọi người, liều mạng kiếm tiền cho hắn ta, cũng không chịu cung cấp chỗ ở tốt hơn, xây cái ký túc xá thô sơ cũng được mà, kết quả chẳng có gì cả, giờ hắn ta chết rồi, kiếm được bao nhiêu tiền cũng không mang theo xuống đất được."
Câu này khiến Từ Kỳ chợt nhớ ra.
Đàm Dũng đã chết, số tiền Trạm Cũ kiếm được rơi vào tay ai rồi?
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, trước khi tan tiệc, Tần sư phó còn đặc biệt gói ghém một ít bánh ngọt cho gia đình Nhϊếp Tư Bác và Từ Kỳ mang về.
Hai đứa trẻ sinh đôi nhìn những chiếc bánh hình thú trong hộp, oa oa không ngừng, lúc đi còn không muốn về, bị bế đi còn khóc nức nở.
Lúc này, Thần Hy bỗng nhiên chạy đến vội vàng:
"Chị Đào, chị Tử Ninh tỉnh rồi, tâm trạng chị ấy có vẻ không tốt lắm, chị đến xem đi!"
Tô Đào gọi Mã Đại Pháo đến, dặn anh ta đưa gia đình Nhϊếp Tư Bác và Từ Kỳ về, liền chạy nhanh đến phòng khám bệnh.
Từ Kỳ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi bảo vợ về trước, còn mình đi theo Tô Đào.