Từ Kỳ tóc đã bạc một nửa, nói năng rất điềm đạm, không hề nịnh nọt hay nói lời hoa mỹ, vừa đến liền thể hiện dị năng của mình với Tô Đào - ông ta có thể tái hiện hình ảnh trong đầu của bất kỳ sinh vật nào.
Tô Đào không nhịn được hỏi: "Của zombie cũng được sao?"
Từ Kỳ gật đầu: "Về lý thuyết là được, tôi chưa thử với zombie sống, mấy năm trước chúng tôi ra ngoài tìm vật tư, gặp một con zombie nhỏ, rất rất nhỏ, chúng tôi đoán có lẽ là đứa bé sơ sinh vừa chào đời đã biến thành zombie, hoặc là phụ nữ mang thai sắp sinh biến thành zombie, khiến đứa bé trong bụng cũng biến thành zombie."
"Sau khi chúng tôi gϊếŧ con zombie nhỏ này, tôi đã dùng dị năng tái hiện lại hình ảnh lúc nó còn sống, quả nhiên nó sinh ra đã là zombie."
Tô Đào nhíu mày hỏi:
"Vậy là mẹ con cùng chết? Tôi nghe nói loại này rất khó đối phó, nếu gϊếŧ cả hai mẹ con thì không sao, nếu lỡ để sót một con còn sống, sẽ bị nó truy đuổi trả thù."
Từ Kỳ nói: "Đúng vậy, sau đó chúng tôi đã gϊếŧ cả hai, Tư Bác mềm lòng, còn chôn cất hai mẹ con cùng nhau."
Nhϊếp Tư Bác bị gọi tên, lập tức căng thẳng.
Tô Đào nhân tiện hỏi dị năng của anh ta là gì.
Mặt Nhϊếp Tư Bác đỏ bừng, ấp úng không nói nên lời.
Từ Kỳ thản nhiên nói thay anh ta: "Anh ta có thể khiến người khác đi tiểu tiện bất cứ lúc nào."
Tô Đào nhe răng cười:
"Hóa ra là anh, có gì mà phải ngại, dù sao anh cũng là dị năng giả, người khác muốn thức tỉnh còn chưa có cơ hội, hơn nữa dị năng không phân biệt cao thấp quý tiện, ai mà chẳng phải sống lay lắt trong mạt thế này."
Nhϊếp Tư Bác luôn ngại ngùng khi nhắc đến dị năng của mình, lại luôn bị Đàm lão đại ghét bỏ, bị đồng đội coi thường, đây là lần đầu tiên có người nói những lời này với anh ta, nhất thời nhìn nụ cười của Tô Đào ngây người.
Từ Kỳ mỉm cười: "Bà chủ Tô không hề khó gần như lời đồn."
Nhϊếp Tư Bác gật đầu lia lịa.
Tô Đào mỉm cười hỏi bọn họ: "Tại sao các anh lại chọn ở lại?"
Từ Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói:
"Tôi tin tưởng vào mắt nhìn người của Cố sếp, anh ấy không phải loại người thật sự trở mặt với Đàm Dũng vì một người phụ nữ, anh ấy đã chọn đứng về phía cô, thì cô chắc chắn không kém gì Đàm Dũng."
"Còn nữa, Mã Đại Pháo sống rất tốt ở đây."
Mã Đại Pháo cười hì hì:
"Chuyện này thì ông đoán đúng rồi, không nói gì khác, sếp chúng tôi đối xử với nhân viên rất tốt, mấy hôm nữa ông sẽ biết."
Nhϊếp Tư Bác thành thật nói: "Tôi chỉ là không muốn đi theo Vệ Tường bọn họ, lại còn vợ con tôi ở đây, không muốn chuyển đi."
Tô Đào nhìn cô bé đang lắc lư đầu ở góc phòng, cô bé có mái tóc vàng, da trắng, mắt to mũi cao môi chúm chím.
Nếu không làm những động tác kỳ quặc, chắc chắn là một mỹ nhân.
Tô Đào chủ động hỏi cô bé vài câu, nhưng cô bé chỉ nghiêng đầu cười ngây ngô, cũng không biết có nghe thấy không.
Từ Kỳ nói:
"Bà chủ Tô đừng trách, cô bé tên là Alice, nhưng chắc là tự đặt, không ai biết tên thật của cô bé là gì, lúc trước cô bé được một vị khách nữ trung niên của khách sạn dẫn đến, nhưng hôm sau khi trả phòng, vị khách đó bỏ cô bé lại rồi đi một mình, chúng tôi thấy cô bé có dị năng nên đã cưu mang cô bé."
Tô Đào chợt nhớ ra.
Lúc đó Lôi Hành quả thật có nói với cô, dưới trướng Đàm Dũng có một người tên "Alice", đầu cô bé có thể to nhỏ tùy ý, hình như còn nói cô bé nhìn ai cũng thấy là thỏ, lời nói và hành động rất kỳ quặc.
Bị Lôi Hành chê là thần kinh, dị năng cũng vô dụng.
Tô Đào thì không hề bận tâm, thấy Alice tròn trịa mũm mĩm, còn thấy có chút đáng yêu.
Nghĩ một chút, cô lấy một gói kẹo sữa từ không gian của Lâm Phương Tri đưa cho cô bé, dịu dàng xoa đầu cô bé, bảo cô bé ra chỗ khác chơi.