Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 405

Mã Đại Pháo thật sự không nhịn được nói ra câu này.

Đàm Dũng đối xử với Khúc Tĩnh Văn thế nào, anh ta là một tên lâu la bên ngoài cũng biết.

Cần gì phải móc tim móc phổi vì một tên cặn bã như vậy chứ.

Khúc Tĩnh Văn cứng đờ người, một lúc sau mới quay đầu nhìn Mã Đại Pháo một cách máy móc: "... Cái gì?"

Mã Đại Pháo thấy sắc mặt Tô Đào không tốt, không dám hó hé nữa.

Khúc Tĩnh Văn còn muốn hỏi tiếp, nhưng mất máu quá nhiều khiến cô ta hoa mắt chóng mặt, mấy giây sau liền ngã xuống đất bất tỉnh.

Tô Đào nhíu mày, cảm thấy không thể giữ Khúc Tĩnh Văn lại.

Mã Đại Pháo lập tức nhìn ra ý nghĩ của cô, vội nói:

"Sếp, để tôi thử xem có thể thuyết phục cô ta quy thuận chúng ta không, Khúc Tĩnh Văn khá có năng lực, nếu không cô ta chỉ là người thường, không có dị năng thì không thể lên được vị trí phó tướng, chỉ là bị đàn ông làm mờ mắt thôi. Nếu không thuyết phục được thì gϊếŧ cũng chưa muộn."

 

Tô Đào cân nhắc một chút rồi nói: "Vậy giao cho anh, nếu để cô ta chạy mất giữa chừng..."

Mã Đại Pháo lập tức nói: "Nếu để cô ta chạy mất, tôi sẽ từ bỏ công việc ở Bàn Liễu Sơn, dù có phải đến tận cùng trời cuối đất tôi cũng sẽ bắt cô ta về!"

Tô Đào xua tay: "Đưa đến Đào Dương cho bác sĩ Trọng xem đi."

Mã Đại Pháo được lệnh, lập tức đi đỡ Khúc Tĩnh Văn đang hôn mê.

Vệ Tường và những người khác vẫn không tin Đàm Dũng đã chết, không nhịn được hỏi lại:

"Đàm Dũng thật sự đã chết? Các người không lấy hắn ta đổi chút lợi ích nào mà đã gϊếŧ?"

Mã Đại Pháo liếc anh ta: "Với tình hình của các người hôm nay, có thể dùng hắn ta đổi được lợi ích gì?"

Vệ Tường ngượng ngùng, trong lòng càng thấy Tô Đào là người tàn nhẫn, ở lại làm việc chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

 

Anh ta huých vào Từ Kỳ đang đứng bất động bên cạnh, nhỏ giọng nói:

"Lão Từ, ông thật sự định ở lại sao? Nghe tôi khuyên một câu, dù Trạm Cũ có thể phát triển tốt như Bàn Liễu Sơn, thì cũng chẳng liên quan gì đến những người ở lại như các ông, biết đâu sau khi lợi dụng xong, cô ta sẽ lập tức vắt chanh bỏ vỏ."

"Nếu chúng ta cùng nhau đi, với năng lực của mấy anh em chúng ta, đi đâu cũng có căn cứ và tổ chức nhận, phúc lợi đãi ngộ chắc chắn cũng không tệ, hoặc chúng ta ra ngoài tự lập, thành lập đội lính đánh thuê hoặc mua một mảnh đất xây dựng căn cứ, lựa chọn nào cũng tốt hơn ở lại."

Từ Kỳ nhìn thẳng: "Kế hoạch của các anh cũng hay đấy, chúc thuận buồm xuôi gió."

Vệ Tường thấy không thuyết phục được ông ta, trong lòng có chút tức giận, cười gượng nói:

 

"Chúng ta cứ chờ xem, đừng xóa số liên lạc nhé, nếu thật sự có ngày đó, tôi vẫn nhớ tình nghĩa đồng nghiệp của chúng ta, cứ việc đến tìm tôi."

Từ Kỳ nói: "Anh không bằng đi thuyết phục Alice và Nhϊếp Tư Bác."

Vệ Tường khịt mũi.

Hai người này, một người thần kinh, một người nhát gan, anh ta chọn người cũng có tiêu chuẩn, không phải ai cũng nhận như Đàm Dũng.

Vì vậy, anh ta gọi mấy anh em đã bàn bạc trước đó, hùng hổ bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.

Tô Đào nhìn lướt qua năm người còn lại hỏi: "Còn ai muốn đi nữa không?"

Im lặng hai phút sau lại có hai người bỏ đi, ra khỏi cửa liền đuổi theo Vệ Tường và những người khác.

Mã Đại Pháo bực bội nói:

"Hỏi bọn họ có ở lại hay không là đã nể mặt rồi, bây giờ ai mà chẳng muốn vào Đào Dương."

Cuối cùng còn lại ba người, hai nam một nữ.

Hai người đàn ông đều trên bốn mươi tuổi, một người tên Từ Kỳ, một người tên Nhϊếp Tư Bác.

Mã Đại Pháo nhỏ giọng nói với Tô Đào: "Hơn mười năm trước, khi Khúc Tĩnh Văn chưa đến, Từ Kỳ rất được coi trọng, sau đó không biết là bị chèn ép hay vì già rồi, tự mình rút khỏi ban quản lý cốt cán."

Tô Đào gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Bình Luận (0)
Comment