Lôi Hành cười toe toét: "Cho nên dù cô muốn tiền hay tinh hạch, cứ việc nói."
Tô Đào suy nghĩ một hồi, đưa tay ra:
"Được, nhưng phải đặt cọc trước cho tôi hai viên tinh hạch, còn chi phí xây dựng cơ bản các anh tự lo, chắc khoảng... để tôi bảo Dung Dung tính toán rồi báo lại cho anh."
Lôi Hành rất sảng khoái, gọi Mồm To đến nói: "Nhả bốn viên tinh hạch cho Bà chủ Tô đi."
Mồm To há to miệng, nhả ra bốn viên, lau qua loa trên áo rồi đưa cho Tô Đào.
Tô Đào nhận cũng không được, không nhận cũng không xong, ấp úng:
"Hai viên thôi, không phải bốn viên..."
Lôi Hành vỗ vào trán Mồm To một cái, tự mình lấy tinh hạch, ra đài phun nước rửa sạch sẽ rồi đưa cho Tô Đào:
"Bốn viên là anh em tôi đã bàn bạc rồi, cô cứ cầm lấy, còn tiền thuê hàng tháng tôi sẽ trả 10% thu nhập của lính đánh thuê bọn tôi cho cô, tính trung bình, chắc cũng được 400-600 nghìn liên bang tệ mỗi tháng, tuy tiền không nhiều, nhưng tinh hạch thu được cũng chia cho cô 10%."
"Cô thấy thế nào?"
Tô Đào không ngờ lại có chuyện tốt như vậy: "Cả tiền lẫn tinh hạch đều đưa à?"
Theo cô biết, Báo Đồ là một đội lính đánh thuê khá nổi tiếng, tiền công rất hậu hĩnh, tinh hạch thu được chắc cũng không ít.
Lôi Hành mỉm cười gật đầu.
Tô Đào mừng rỡ: "Thành giao thành giao, tôi cố gắng đầu tháng 9 sẽ xây xong cho các anh."
Vừa hay, giao khu đất 1000 mét vuông của Trạm Cũ cho Báo Đồ, khỏi phải tốn công quản lý. ...
Khu Đông
"Cố... Cố lão đại... Tôi nghe nói Báo Đồ định bán mảnh đất đó..."
Cố Minh Trì vẫn bình thản, liếc nhìn thuộc hạ:
"Lôi Hành không phải rất thích chỗ đó sao, cái nơi rách nát đó cũng giữ khư khư, sao lại bán? Thiếu tiền?"
Thuộc hạ nuốt nước miếng: "Nghe nói là tìm được chỗ tốt hơn rồi."
Cố Minh Trì cười lạnh: "Đi đâu thì đi, đừng để tôi gặp hắn ta, không thì tôi nhổ sạch răng hắn."
Nói xong đợi một lúc thấy thuộc hạ vẫn đứng yên tại chỗ, bực bội hỏi:
"Còn chuyện gì nữa?"
Thuộc hạ hơi run: "Báo Đồ muốn bán cho ngài, nói chỉ cần 250 liên bang tệ..."
Cố Minh Trì nổi giận: "Hạ nhục tôi? Đi điều tra xem bọn chúng chuyển đi đâu! Tôi dám cướp địa bàn của bọn chúng một lần thì dám cướp lần hai!"...
Ngũ Chấn đang chăm sóc những cây non mới nhú mầm trên sân thượng của Đào Lý Lâu.
Sau khi trồng thành công một bông hoa bách hợp, anh hài lòng ngửi thử, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía nhà kính trồng trọt ở xa, trong lòng cảm thấy bình yên, tĩnh lặng.
Vô thức đã đến Đào Dương gần nửa năm rồi.
Những cơn ác mộng ở Thủ An dường như cũng đã rời xa anh.
Chỉ là nghĩ đến hai mẹ con Mẫn Đạt, vẫn có chút áy náy trong lòng.
Có lẽ thời gian sẽ chữa lành tất cả, chỉ cần đừng ai nhắc lại.
Vậy mà anh vừa nghĩ vậy, đã có người đến khơi lại nỗi đau của anh.
Khi nhận được điện thoại của Giang Thanh Hương, anh ngẩn người ra, thậm chí nhất thời không nhớ ra người này là ai.
"Tiểu Chấn à, nghe nói cậu đang ở cái chỗ gọi là Đào Dương ở Đông Dương phải không? Vợ con cậu thế nào, ở quen chưa?"
Mặt Ngũ Chấn lập tức sa sầm: "Giang tiểu thư, cô có gì cứ nói thẳng."
Giang Thanh Hương hơi khó chịu.
Đúng là khi hoạn nạn mới biết lòng người, đồ vô ơn bạc nghĩa.
Ngày xưa Ngũ Chấn chỉ là một người làm vườn nho nhỏ ở nhà cô ta.
Giờ thì, Thủ An đang lâm nguy, nhà họ Giang cũng khó mà tự bảo vệ mình, cho dù có bao nhiêu vũ khí, binh lính không có đủ lương thực cũng không thoát ra được.
Thỉnh thoảng nghe nói Đào Dương ở Đông Dương có vật tư, chỉ cần có tiền là mua được.
Cô ta mới bất đắc dĩ phải cầu cạnh người làm vườn ngày xưa.
Chứ nếu không cô ta mới không chịu hạ mình như vậy.
Giang Thanh Hương nhịn xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu, cái chỗ Đào Dương đó có đáng tin không, có thật là có vật tư không, cậu nói thật cho chị biết, chị sẽ không bạc đãi cậu đâu."