Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 394

Dị năng cấp 1 và cấp 2, cho dù là năng lực tương khắc, ở một mức độ nào đó cũng là sự áp chế giảm chiều.

Tô Đào lập tức có nhận thức rõ ràng hơn về dị năng và tiến hóa.

Cô không khỏi vui mừng.

Có hai viên tinh hạch dị năng giả này bên mình, tương đương với việc tạm thời sở hữu hai loại dị năng, có thể sử dụng bất cứ lúc nào, khiến thực lực của cô tăng vọt.

Nhưng sau khi xem cửa hàng phòng ngự đã được nâng cấp, cô lại vừa mừng vừa lo.

Mừng là, cửa hàng sau khi nâng cấp vậy mà lại có "lá chắn bảo vệ".

Xem mô tả không chỉ có thể chống lại nguy hiểm từ trên trời, mà nguy hiểm dưới đất cũng không thành vấn đề.

Vô hình, vô ảnh, chỉ khi bị tấn công mới trở nên cứng rắn vô cùng.

Đồ tốt!

Nhưng đồ tốt thì không rẻ, tính ra Đào Dương rộng 5000 mét vuông cần tới 5 triệu liên bang tệ.

 

Tô Đào xem tổng tài sản, mới hơn ba triệu...

Xem ra phải nghĩ cách kiếm thêm tiền.

Chỉ dựa vào tiền thuê nhà của Đào Dương và Bàn Liễu Sơn thì phải tích lũy thời gian dài.

Muốn kiếm tiền nhanh, vẫn phải giao dịch với các căn cứ hoặc tổ chức khác.

Tô Đào sắp xếp lại mục tiêu gần đây của mình, nhận ra vẫn phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, xây dựng lá chắn bảo vệ.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi Cốt Dực trốn thoát.

Tuy Trường Kinh cách Đông Dương khá xa, nhưng con quái vật đó có đôi cánh lớn như vậy, bay chắc chắn rất nhanh.

Biết đâu tuần này đã đến gần sông Thanh Bành.

Nghĩ vậy, cảm giác nguy hiểm ập đến.

Tối hôm đó, Tô Đào một hơi xây 5 căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách đầy đủ nội thất, sáng hôm sau liền gọi Mạnh Thiên đến, bảo cô ấy nhanh chóng cho thuê.

 

Mạnh Thiên mừng rỡ: "Lão bản thật siêng năng! Không giấu gì cô, đơn xin thuê nhà tháng này lại đạt đỉnh, nhưng có một nửa không phải người Đông Dương."

Tô Đào nhíu mày: "Của Vân Thương? Tôi nghe nói hình như bên đó hơi nguy hiểm."

Căn cứ Vân Thương là căn cứ lạc hậu nhất trong năm căn cứ lớn của Thanh Bành, dân số cũng ít nhất.

Ba tháng trước đã bị zombie chiếm đóng ba khu, còn từng cầu cứu Đông Dương.

Chỉ là Đông Dương tự thân còn khó bảo toàn, cần rất nhiều nhân lực vật lực xây dựng tường thành, muốn giúp cũng không có khả năng.

Mạnh Thiên gật đầu nói:

"Đơn xin từ bên ngoài đến cơ bản đều là của Vân Thương, nhưng ba căn cứ khác cũng có."

Tô Đào ngạc nhiên: "Nam Chính cũng không ổn nữa sao?"

Trong năm căn cứ lớn của Thanh Bành, phát triển tốt nhất chính là căn cứ Nam Chính.

 

Từ trận sóng zombie do zombie tiến hóa cầm đầu bùng phát nửa năm trước, tỷ lệ thất nghiệp của Nam Chính chỉ bằng một nửa Đông Dương, tỷ lệ tử vong của chiến sĩ cũng thấp hơn Đông Dương một phần ba, số lượng dị năng giả cũng nhiều hơn Đông Dương.

Thậm chí tường thành của bọn họ đã được xây dựng từ nhiều năm trước, thực lực rõ ràng hơn hẳn.

Mạnh Thiên thở dài: "Bọn họ bị mất một khu, tuy khu này diện tích không lớn, cũng không quá quan trọng, nhưng cũng đủ khiến lòng người hoang mang, một số người đã bỏ chạy."

Tô Đào nghe thấy những tin tức này, liền gọi điện cho Bùi Đông, hỏi thăm tình hình Đông Dương.

Theo cô biết, tuy Đông Dương chưa mất khu vực nào, nhưng tỷ lệ thương vong rất cao.

Có thể giữ được những vùng đất này, cơ bản là đánh đổi bằng mạng sống của chiến sĩ.

Tô Đào rất lo lắng trong tình hình chiến sự ngày càng ác liệt, Đông Dương liệu có đủ người để hy sinh không?

Bùi Đông lại phá lệ không nghe máy.

Bình Luận (0)
Comment