Thảnh Thơi Thú Thế: Làm Làm Ruộng, Sinh Sinh Nhãi Con

Chương 985


Thật tàn nhẫn!

 

Các thú đực có mặt ở đây đều đồng loạt nghĩ đến từ này.

 

Thế giới loài thú có câu: Lũ bọ cạp thấy nước là c.h.ế.t.

 

Tộc Bọ Cạp đều sống ở nơi xa xôi trên sa mạc, thà ở trong hoàn cảnh gian khổ nhất chứ không chịu ở lại rừng rậm có giống loài phong phú, chính là vì mối đe dọa từ nước mưa.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Thân hình nặng trịch đã định sẵn là chúng vĩnh viễn không học được cách bơi lội, một khi bị nước bao phủ thì chỉ có thể bò lết dưới đáy nước, chờ đến khi bò ra khỏi đường hầm thật dài thì cũng sớm đã c.h.ế.t đuối rồi.

 

Bạch Tinh Tinh thấy sắc mặt các bạn đời của mình khó lường, trong lòng hơi chột dạ, có phải mình đã quá âm hiểm rồi không? Liệu họ có cảm thấy mình đáng ghét giống như Viên Vương không?

 

Thủ đoạn này không thể nói là không tàn nhẫn, nhưng so với tội nghiệt mà tộc Bọ Cạp đã gây ra, thì quả thực là "múa rìu qua mắt thợ". Nếu kế hoạch thành công, cũng chỉ làm lòng người hả hê mà thôi.

 

Cả Vinson và Parker đều không thấy biện pháp này có gì không ổn, Curtis trời sinh tính tình lạnh nhạt nên càng không có ý kiến gì, dưới ánh nhìn thấp thỏm lo âu của bạn đời, tất cả đều gật đầu tỏ vẻ tán thành, trong mắt còn lộ rõ vẻ tán thưởng.

 

Bạch Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm.

 

Vinson nói: “Nhưng mà nguồn nước là một vấn đề, nếu chúng ta phái lượng lớn thú nhân vận chuyển nước tới đó, e là sẽ bị phát hiện rất nhanh.”

 

Bạch Tinh Tinh suy tư một lát, đôi mắt nhanh chóng sáng lên, cô nhìn về phía Curtis nói: “Lần trước anh bị lửa đốt, thứ bọc quanh cơ thể...”

 

Nói rồi như nhớ ra điều gì, Bạch Tinh Tinh nhìn về phía Moore nãy giờ vẫn luôn im lặng, thấy cơ thể Moore rõ ràng run lên, cô thầm mắng mình lỡ lời.

 

Moore suýt chút nữa là co giò bỏ chạy, Tinh Tinh nhắc tới chuyện đó làm gì? Lẽ nào muốn tính sổ với mình sao?

 

Curtis cũng biến sắc, ánh mắt trở nên âm u độc địa, thú rắn vốn rất thù dai, huống hồ hắn đã hết lần này đến lần khác chịu thiệt nặng trong tay thú đại bàng, thù này đã kết sâu.

 

Vì bảo vệ an toàn cho bạn đời nên hắn mới cố gắng đè nén xúc động muốn báo thù, đột nhiên bị nhắc tới, hắn lập tức quay sang nhìn Moore.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bạch Tinh Tinh hối hận đến mức chỉ muốn nuốt luôn đầu lưỡi, vội nói: “Chính là cái loại nhựa cây đó, anh còn tìm được không?”

 

Curtis cố gắng đè nén thù hận, sắc mặt u ám đến mức gần như có thể vắt ra nước, hắn khẽ gật đầu.

 

Cơ thể đang căng cứng của Moore hơi thả lỏng một chút, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, mặt và người hắn đã đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng khó coi vô cùng.

 

Bạch Tinh Tinh chẳng hiểu sao lại không dám nhìn Moore, cô mơ hồ cảm thấy hắn còn đáng thương hơn cả Curtis, người bị hại.

 

“Tốt quá rồi, nhựa cây có thể tạo hình, chúng ta làm ống dẫn nước rồi trực tiếp dẫn nước sông vào là được.” Bạch Tinh Tinh nói, cô rất tự tin, cho dù loại nhựa cây này không tốt bằng nhựa cây cao su, nhưng làm ra hình dạng ống nước thì chắc không khó, tệ nhất thì dùng một lần rồi bỏ vậy.

 

Mọi người tuy không hiểu, nhưng nghĩ đến Bạch Tinh Tinh ngay cả mưa trên trời cũng gọi xuống được, thì việc dẫn nước từ sông vào dường như cũng không phải chuyện gì khó, thế là họ đồng ý mà không chút nghi ngờ.

 

Mọi người bàn bạc một lát, quyết định để Curtis ra lệnh cho lũ rắn hoang đi dò la hang ổ của bọ cạp, trong thời gian này thì đồng thời chuẩn bị thứ mà Bạch Tinh Tinh gọi là “ống nước”.

 

“Vậy ta đi chuẩn bị đây.” Curtis nói, cả hai việc này đều do hắn phụ trách, nói rồi hắn liền đứng dậy.

 

Moore cũng đứng dậy theo, “Ta đi cùng ngươi.”

 

Curtis híp mắt, cảm thấy sâu sắc rằng con thú đại bàng này đang thách thức giới hạn của mình.

 

“Nếu ngươi một mình gặp phải St. Zachary sẽ rất nguy hiểm.” Moore cười tự giễu, nhớ lại trước đây hắn đã mong muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Curtis đến nhường nào, mà bâyT giờ lại phải bảo vệ hắn, đây là báo ứng của hắn sao?

 

Curtis cười lạnh không thành tiếng, “Ta chỉ có một mình, ai g.i.ế.c được ta?”

 

Dứt lời, đuôi rắn quét một cái rồi rời đi.

 

Cũng phải, tốc độ của Curtis không ai sánh kịp, lỡ gặp St. Zachary thì hắn hoàn toàn có thể bỏ đi luôn. Moore nghĩ đến đây, cũng không vội vàng tự chuốc lấy mất mặt nữa.

 

Bình Luận (0)
Comment