Quay đầu nhìn lại, chung quanh không một bóng người, chỉ có An An nằm trên tấm da thú gặm một khúc gỗ.
Parker sững sờ một lúc, một bóng đen bao phủ trên đầu, ngước lên nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Curtis? Sao các ngươi lại ở trên trời?”
Bạch Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, dựa vào lồng n.g.ự.c mềm mại của Curtis.
Alva liều mạng vỗ cánh, quạt đến cát bụi bay mù mịt, lao xuống mặt đất với tốc độ gần như không khác gì rơi tự do.
“Cạc cạc cạc ca!”
Sắp chạm đất, Alva bay càng lúc càng dùng sức, thực sự không ngờ có ngày mình lại đứng trước nguy cơ bị té c.h.ế.t.
Curtis nặng như vậy, Bạch Tinh Tinh chịu nổi sao?
Nhưng nỗi lo lắng của Alva nhanh chóng tan thành hư vô, còn chưa chạm đất, Curtis đã biến hai chân thành hình rắn, “Phanh!” một tiếng đập mạnh xuống mặt đất, lập tức ổn định thân thể.
Con công giữa không trung vẫn vỗ cánh, bị móng vuốt của Curtis buông ra, không kiểm soát được mà vọt thẳng lên trời.
Không khí mặt đất tràn đầy cát bụi, Parker lắc lắc đầu, càng nhanh chóng bò lên.
Bạch Tinh Tinh ôm đuôi Curtis trượt xuống mặt đất, nhanh chóng chạy về phía Parker, kéo hắn ra khỏi bãi cát.
“Parker!” Bạch Tinh Tinh ôm chặt lấy Parker.
Cơ thể giống cái run nhè nhẹ trong lồng ngực, sức lực lớn đến kinh người, khiến Parker còn hơi băn khoăn không biết liệu nàng có đang dùng thú ấn của mình để bảo vệ hắn hay không.
Vỗ vỗ lưng Bạch Tinh Tinh, Parker ngây người nhìn Curtis, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Em còn tưởng rằng……” Bạch Tinh Tinh vừa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống như chuỗi hạt đứt dây, từng giọt từng giọt rơi trên vai Parker dính đầy cát bụi.
Parker đau lòng ôm chặt nàng vào lòng, ôm người chạy về lều.
“Em cứ tưởng anh c.h.ế.t rồi.”
Bạch Tinh Tinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đ.ấ.m vào n.g.ự.c Parker một cái: “Rõ ràng ngay từ đầu anh còn nắm dây thừng, sao đột nhiên lại buông tay? Em cứ tưởng anh c.h.ế.t rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“À?” Parker gãi gãi gáy, nhìn nước mắt trên mặt Bạch Tinh Tinh, trong lòng còn ngọt hơn cả lúc mới uống sữa.
“Em không biết xem thú văn sao?” Parker hỏi.
Bạch Tinh Tinh ôm An An lên: “Em quá sốt ruột, quên xem.”
Parker càng vui vẻ hơn, nhìn Curtis với ánh mắt thâm ý: “Vừa nãy Curtis đi xuống, em còn nhớ xem thú văn mà.”
“Đó là vì Curtis có thể nín thở mà.” Bạch Tinh Tinh nói.
Curtis nghe vậy, còn chưa kịp không vui đã trở lại bình thường.
Parker tự động làm lơ câu nói kia của Bạch Tinh Tinh, vẫn đắc chí.
“Anh giữ chặt dây thừng chỉ là không muốn bị các em kéo ra, sau đó phát hiện không kéo được, liền buông tay. Nhưng khi các em kéo đi, anh tiện thể ước lượng chiều dài dây thừng còn lại, tiếp tục đào xuống.”
“Thì ra là vậy.” Bạch Tinh Tinh gật đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt, rồi hỏi: “Vậy anh đào được gì không?”
Parker lắc đầu, nhìn về phía Curtis: “Rốt cuộc ngươi đi đâu vậy?”
Curtis nói: “Lúc ta đi xuống, sông cát lún rất sâu, giữa đường ta liền buông dây thừng. Ngươi không đào xuống được đâu.”
“Vậy sao vừa rồi thức ăn của chúng ta bị lấy đi?” Bạch Tinh Tinh hỏi.
“Bởi vì thế giới bên dưới cũng đang di chuyển.” Curtis khẳng định nói: “Lúc ta xuống không ngửi thấy mùi thú nhân trên dây thừng.”
“Thế giới bên dưới?”
Bạch Tinh Tinh, Parker và Alva đều vẻ mặt mờ mịt.
Parker và Alva nghĩ: Dưới cát không chỉ có thú nhân sinh sống, mà còn có một thế giới sao?
Bạch Tinh Tinh thì nghĩ: Chẳng lẽ đây là địa ngục trong truyền thuyết?
Curtis vui vẻ cười, lại ném ra một quả b.o.m khác: “Nơi này chính là Viêm Thành!”