Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 258

: Đồng Hồ Cát [4]

Dấu chân trải dài về mọi hướng.

Chúng lấp lánh mờ ảo dưới ánh xanh nhợt của chiếc đèn lồng, phản chiếu lên lớp bụi dày và những mảng rỉ sét mục nát của nhà máy hoang tàn. Ánh sáng đung đưa, kéo theo những vệt bóng dài như đang thoi thóp cựa quậy quanh tôi.

Tôi nuốt xuống sự khô khốc nơi cổ họng, quan sát những con đường tối om trước mặt. Chúng dẫn đi khắp nhà máy, quẩn quanh như mê lộ. Dù không thể thấy rõ nơi chúng kết thúc, tôi biết chỉ có một con đường duy nhất đưa tôi ra khỏi nơi này.

Chỉ cần tìm đúng đường. Chỉ vậy thôi.

Dễ nói…

Nhưng càng nhìn sâu vào màn đen khổng lồ đang chờ phía trước, đầu tôi càng rộ lên cảm giác bất an quái đản—như thể có một thứ gì đó đang theo dõi tôi từ trong bóng tối đặc quánh ấy.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Bình tĩnh. Cứ đi nhanh. Nhiệm vụ này không phải ngẫu nhiên. Hệ thống không bao giờ đưa ra một kịch bản vô nghĩa.

Tôi siết chặt tay cầm đèn, bắt đầu bước lên.

Tik, tik—
17:44.

Tiếng bước chân của tôi vang vọng trong không gian rộng lớn, trống rỗng. Mỗi bước đều khiến ánh sáng xanh rung nhẹ, đổ bóng lên sàn như những ngón tay đen gầy guộc đang cố với lấy tôi. Dấu chân kéo dài về phía trước, dẫn tôi đến một cánh cửa trắng.

Cánh cửa mở hé, như bị treo giữa sự sống và mục nát. Dấu chân chìm vào bóng tối bên trong. Mùi rỉ sét nơi đây nồng hơn hẳn—nặng và chua, như kim loại đã ngấm vào thịt.

Tôi dừng lại.

Và rồi—

Creaaaaak.

Cánh cửa tự từ từ mở.

Chậm. Lạnh. Như một bàn tay vô hình mời gọi tôi vào.

Bản năng hét lên bảo tôi quay đầu bỏ chạy.

Nhưng tôi không thể.

Tay tôi siết chặt con dao, rồi bước vào.

Căn phòng rộng lớn và ngập những cỗ máy vỡ tan tành. Chúng đứng sừng sững trong bóng tối, vặn vẹo thành những hình thù dị dạng, như những sinh vật kim loại đã lâu quên hơi người. Ánh đèn quét qua những đường viền lởm chởm, và tiếng bước chân của tôi vang dội, trở thành những tiếng thì thầm nặng nề vọng lại từ những bức tường cao.

Tôi nhìn xuống dấu chân.

Chúng mới hơn. Sáng hơn.

Tôi nghiến răng.

Đang đến gần…

Dấu chân rẽ trái. Tôi theo.

CLANG!

“—!?”

Một tiếng rơi khô khốc khiến tôi giật bắn. Đèn lồng lắc mạnh, tôi lập tức đưa ánh sáng hướng về âm thanh.

Không ai cả.

Chỉ có những khối thép rỉ sét đổ nghiêng.

Tôi nuốt nước bọt, cố khống chế sự run rẩy dưới da.

Không được lệch hướng. Đi theo dấu. Quan trọng nhất là sống sót.

Tôi tiếp tục đi. Lối đi phía trước như khe hẹp giữa hai bộ hàm lớn đang siết lại. Tôi phải nghiêng người, len qua, và ngay khi vào trong, mùi rỉ sét hòa cùng một thứ khác—thứ mùi tanh nồng, thẫm và quen thuộc.

Mùi máu.

Tôi dừng lại, giơ đèn lên.

Và thấy nó.

Những vệt đen dài loang lổ trên kim loại, những dấu tay bị kéo lê xuống như dấu tích tuyệt vọng của ai đó đang trốn chạy.

Ngực tôi siết lại.

Đi. Tiếp. Đi.

Tôi nhìn đồng hồ.

17:53.

Chỉ chưa đến mười phút. Nhưng không khí đặc quánh khiến thời gian như kéo dài thành vô tận.

Hành lang mở ra một căn phòng khác rộng nhưng trống trơn. Những vệt dài trên sàn giống hệt dấu vết thứ gì đó nặng bị kéo lê. Dấu chân ở đây rối tung, chồng lên nhau như có hai người chạy loạn trước khi—biến mất.

Tôi đứng sững, lạnh sống lưng.

Hai người…?

Tôi cúi xuống xem kỹ.

Không nghi ngờ gì nữa.

Dấu chân của hai kẻ khác nhau.

Thump.

…!?

Tôi ngước lên, đưa đèn lên cao. Ánh sáng chỉ chiếu được một khoảng nhỏ trên trần. Còn lại là bóng tối cuộn thành những tầng tăm tối vô tận.

Thump!

Có thứ gì đó đang di chuyển trên đó.

Tôi siết chặt đèn, buộc mình bước nhanh hơn.

Dấu chân dẫn đến một cửa khác. Tôi nghiêng người để lách vào.

Chính lúc đó—

Tap… Tap…

Tôi dừng khựng lại.

Đó là tiếng bước chân.

Trùng nhịp với tôi.

Nhưng không phải của tôi.

Đèn trong tay rung mạnh đến phát run. Tôi tăng tốc, cố không nhìn lại, cố giữ nhịp thở không vỡ.

Đừng quay lại.

Đừng quay lại…

Tôi quay lại.

Và thấy—
Không gì khác ngoài bóng tối.

Tôi quay đầu chạy tiếp, hơi thở đứt đoạn. Dấu chân dẫn vào một căn phòng chứa đầy các kệ cao chồng chéo. Một số bị đổ, tạo nên những chướng ngại méo mó.

Tôi đi theo dấu chân luồn lách giữa những kệ…

Tap!

Gần hơn.

Rất gần.

Tôi giơ đèn lên—không có gì. Chỉ là những bóng tối im lặng.

Nhưng tôi biết…

Có ai đó đang ở đây. Đang nhìn tôi.

Dấu chân đột ngột dừng lại trước bức tường trống trơn.

Tôi hít một hơi kéo dài.

Không còn dấu vết.

Không thể nào…

Tôi hạ thấp đèn, soi xuống sàn. Dấu chân kết thúc đột ngột, như thể người để lại chúng bốc hơi ngay tại chỗ.

Và rồi—

Haa… Haa…

Tiếng thở.

Sát tai tôi.

Không phải của tôi.

Tôi quay đầu thật chậm.

Qua khe kệ hẹp, một chiếc mặt nạ trắng nứt nẻ lặng lẽ nhìn tôi. Hai hốc mắt tối như hư không.

Tôi đông cứng.

Giây tiếp theo—

CLANK!

Tôi bật lùi lại, đập mạnh vào kệ. Đồ đạc rơi loảng xoảng. Chiếc mặt nạ nghiêng đi một góc… rồi biến mất vào bóng tối.

Tôi giật dao, lao chạy.

Chạy! Phải chạy!

Một vụ nổ kim loại phía sau—

BANG!

Kệ đổ nhào xuống.

Tôi không dám quay đầu, tiếng bước chân phía sau mỗi lúc một dồn dập. Tim tôi thoi thóp. Ánh đèn giật mạnh, nhưng tôi vẫn chạy đến khi thấy cánh cửa kim loại phía trước.

Tôi lao vào.

CLANK!

Cửa đóng sầm. Tôi xoay chốt, áp lưng vào cửa, thở dồn dập như sắp vỡ phổi.

Im lặng.

Một khoảng lặng dày đặc.

Tôi từ từ giơ đèn lên…

…và khựng lại.

Trên nền đất trước mặt—

Dấu chân.

Mới tinh.

Quá mới.

Tôi đưa đèn lên cao hơn.

Và thấy nó.

Chiếc mặt nạ trắng.

Đứng ngay trước mặt tôi.

Tôi bật dậy, vung dao theo bản năng. Nhưng người đeo mặt nạ lách qua cú chém rồi vung tay. Tôi gọi Dreamwalker—

Nhưng đã muộn.

Một lưỡi lạnh xuyên qua phổi. Tôi trợn mắt nhìn hung thủ trước khi bóng tối nuốt lấy tầm nhìn.

Khi mở mắt lại, tôi đang ở văn phòng.

Tôi cúi xuống.

17:40.

Tik. Tik—

Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên dịch giả nhé.

Bình Luận (0)
Comment