: Nhiều Người Chơi [6]
Phải thừa nhận — kinh nghiệm của Joanna không hề vô ích.
Nhờ hiểu rõ bản chất tình huống, cô đã kịp ngăn nhóm rơi vào bẫy ngay từ bước đầu.
—…
—…
Min và Mia đều bất động.
Không ai dám nhúc nhích.
“Xin chào? Có chuyện gì sao…?”
Giọng bà lão khàn khàn lại vang lên, nhỏ nhưng như rít vào tai.
—Tập trung. Mọi thứ đều là ảo giác.
Joanna hít sâu từng nhịp, mồ hôi lạnh túa ra, tay siết chặt chuột.
Trong đầu cô chỉ còn một câu lặp đi lặp lại:
‘Tập trung. Giữ tập trung…’
Con trỏ chuột chậm rãi di chuyển, từng tiếng thở nặng nề vọng lên từ phía sau.
Hơi thở đó — quá gần.
Gần như đang chạm vào tai cô.
Và trong khoảnh khắc, cô thật sự cảm thấy nó.
Một luồng khí lạnh lướt qua cổ, khiến toàn thân cô nổi da gà.
Cô quay ngoắt lại —
…Không có gì cả.
Cổ họng khô khốc, tim đập loạn.
‘Ảo giác thôi. Chắc mình tưởng tượng ra… không, không thể yếu như thế được.’
—Tôi… Tôi nghĩ tôi tìm thấy rồi! Manh mối tiếp theo!
Tiếng của Mia vang lên bất ngờ.
Joanna giật mình, mắt hướng theo âm thanh, vừa kịp—
BANG!
Âm thanh chấn động, bóng người bật dậy rồi loạng choạng ngã về phía sau.
Joanna quay phắt lại — Min.
Mặt cậu trắng bệch, vô hồn.
Và rồi—
“Người chơi Min bị loại. Tiếp tục trò chơi.”
Giọng Seth lạnh lùng vang lên, khiến Joanna như rơi thẳng vào vực sâu.
Mọi hơi thở bị bóp nghẹt.
‘Không… không được hoảng. Phải giữ bình tĩnh.’
Cô ép bản thân tập trung, dùng tất cả kinh nghiệm từng có.
Không phải lần đầu cô thấy đồng đội biến mất trước mắt.
Nhưng—
—Đ-đó… không phải giọng tôi. Tôi… Mic của Tôi bị chặn âm thanh.
Giọng Mia run run cắt ngang dòng suy nghĩ.
Joanna nuốt khan, trả lời khẽ.
—Tôi biết. Tôi nhận ra. Dị thể đang bắt chước giọng chúng ta. Nó muốn dụ ta quay lại. Đừng nhìn. Dù chuyện gì xảy ra, đừng nhìn nó.
Lời cô dứt, không khí trong phòng như bị bóp méo.
Ánh sáng vốn mờ bỗng tối sầm lại, tiếng thở dày đặc hơn.
“Haa… haa… haa…”
Âm thanh đó cào vào màng tai, rít sát cổ cô.
Lông tay Joanna dựng đứng, tim dội mạnh.
Cô biết — nó đang ở đây.
—Tôi không thích… tôi không thích… tôi—
Giọng Mia ngắt giữa chừng.
Căn phòng chìm trong im lặng tuyệt đối.
Joanna nín thở.
Căng thẳng như một sợi dây sắp đứt.
Và rồi—
“Ngẩng lên đi.”
Giọng Mia.
Nhưng… lạnh. Trống rỗng. Không phải giọng của cô ấy.
Joanna nhận ra ngay.
Nhưng tay cô — tự động di chuyển.
Con chuột kéo chậm, hướng dần lên trần.
‘Không…! Không được! Sao cơ thể mình—’
Và khi tầm nhìn chạm góc tường, cô thấy nó.
Một bóng người cao gầy, mặc vest đen, đầu đội mũ chóp, da trắng bệch như sáp nến.
Và trên khuôn mặt…
Là một nụ cười méo mó, kéo dài đến tận mang tai.
Nó nhìn thẳng vào cô.
Rồi—
Bóng đen lao tới.
BANG!
“..!?”
Joanna bật dậy khỏi ghế, ngực phập phồng, hơi thở dồn dập.
Bản năng khiến cô lùi lại, hét lên:
—Lùi! Mau lùi—!
Giọng cô tắt lịm khi một bàn tay ấn nhẹ lên vai.
Giọng Seth vang lên, vô cảm:
“Người chơi Joanna bị loại.”
Trong thoáng chốc, cô hiểu ra.
Tim lạnh buốt.
‘Mình… thua rồi.’
Cảm giác thất bại siết nghẹn cổ họng.
Ngay sau đó—
“Hieeeeek!!”
Mia la hét, ghế đổ xuống, hình ảnh nhân vật biến mất.
Cô run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.
—Tôi thề… nó ở sau lưng tôi… nó ở ngay sau tôi!!
Joanna lặng người.
Không biết an ủi hay sợ hãi hơn.
BANG!
Đội bên kia cũng đồng loạt thất bại.
Màn hình trước mặt Joanna hiện lên dòng chữ đỏ chói:
[GAME OVER]
Cô lặng nhìn, tim đập thình thịch trong tai.
Giờ thì rõ rồi—
Trò chơi này không phải chỉ là trò chơi.
Không lạ khi Trưởng Ban muốn họ trải nghiệm.
Vì thứ này… nếu không đáng sợ hơn cổng thật, thì cũng không hề kém.
Khi cô còn đang trấn tĩnh, giọng Seth kéo cô khỏi dòng suy nghĩ:
“Có vẻ như không ai trong số chúng ta hoàn thành được game cả.”
Joanna cúi đầu, môi run nhẹ.
‘Mình… bị loại. Nhưng ít ra… mình vẫn còn sống.’
“…Dù sao, lần đầu vậy là không tệ.”
Seth khẽ cười, quay về phía Trưởng Ban.
“Ồ! Ừ, đúng rồi.”
Ông ta như vừa thoát khỏi cơn mơ, gật gù với nhóm tân binh:
“Không tệ chút nào. Như đã nói, đây chỉ là buổi huấn luyện. Sẽ còn nhiều lần tương tự. Các cậu cần quen cảm giác đối mặt dị thường — trong game hay ngoài đời thật. Yên tâm, trong trò này, mạng các cậu chưa thật sự nguy hiểm.”
Lời ông ta nghe có vẻ khích lệ.
Nhưng trong không gian mờ đục đó, lại càng khiến người ta rợn gáy.
Joanna nhớ lại bài phát biểu định hướng ban đầu — giọng điệu nhẹ nhàng, mang tính động viên.
Còn bây giờ…
Không khí lạnh lẽo bao trùm căn phòng.
‘Có lẽ… đây là quyết định đúng nhất đời mình.’
Cô nhìn màn hình, nơi dòng chữ [GAME OVER] vẫn lập lòe đỏ như máu.
Trò chơi này — vừa là ác mộng, vừa là huấn luyện hoàn hảo.
Nếu ngày trước cô từng thương hại những người rời Guild, thì giờ…
Cô chỉ thương họ không đủ can đảm ở lại.
“Ừm, hôm nay đến đây thôi.”
Trưởng Ban mỉm cười, bước lên phía trước.
“Chúng tôi chỉ muốn các cậu thử công cụ huấn luyện mới nhất. Nó vẫn còn đang được thử nghiệm nên…”
Nụ cười ông ta chuyên nghiệp — nhưng lạnh.
Ánh mắt ông lướt qua từng người, khiến cả sáu tân binh bất giác rụt vai.
Không hiểu sao, khi ông dừng trước mặt Seth, mọi người đều quay đầu theo bản năng.
Seth vẫn ngồi im, che miệng, vai run nhè nhẹ.
‘Cậu ta… đang khóc à?’
Một âm thanh khẽ thoát ra từ kẽ tay cậu:
‘Kuk… huet…’
Trước khi ai kịp hỏi, một người đàn ông khác bước lên, trên tay là xấp giấy.
“Bình tĩnh. Không ai làm hại các cậu đâu. Chỉ là… hãy ký vào bản thỏa thuận bảo mật này. Không được tiết lộ điều gì về trò chơi. Chỉ vậy thôi.”
Ông ta mỉm cười.
Một nụ cười lịch thiệp, tử tế.
Nhưng với Joanna, nó còn đáng sợ hơn cả Trưởng Ban.
Không ai nói gì.
Chỉ có ánh mắt trao đổi — lo lắng, ngờ vực.
Và trong lòng mỗi người, cùng vang lên một câu hỏi duy nhất:
“Guild này… thật sự bình thường chứ?”
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên mình nhé.