: Cá Cược [4]
—Đừng nhìn…
Kaelen khẽ lặp lại lời Serelith, ánh mắt dừng trên tấm gương vỡ với những dòng chữ đỏ như máu.
Anh nuốt khan, cảm giác cổ họng khô rát hơn bình thường.
Nhưng chỉ sau thoáng chốc, anh lấy lại bình tĩnh, hắng giọng rồi dời ánh nhìn đi nơi khác.
—Tôi đoán đây là manh mối cho tầng hai. Với mức độ căng thẳng tăng dần thế này, có vẻ chúng ta vẫn chưa đến phần chính của game.
—Có thể anh nói đúng. Nhưng cũng có thể vì ông ta bị bệnh. Trong thư có nhắc ông ấy hay quên mà.
Sarah đáp, bước gần hơn để xem lại những dòng chữ trên gương, xem có điều gì mình bỏ sót không.
Khi ánh mắt lướt qua mảnh kính vỡ, cô khựng lại. Trong đó, một đôi mắt trống rỗng đang nhìn thẳng vào cô — khiến trái tim cô thoáng co thắt.
—…!?
[Phải, ông ta thật sự bệnh. Có thể là vậy.]
Giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng vang lên, khiến cả ba người giật mình. Họ đồng loạt quay lại — và thấy bà lão đang đứng cách đó không xa, đôi tay gầy gò nắm chặt cây đèn, ánh sáng chập chờn hắt lên khuôn mặt nhăn nheo.
Bà mỉm cười. Nụ cười trống rỗng, để lộ hàm lợi không răng.
Không nói thêm gì, bà chỉ đứng đó — lặng lẽ nhìn họ.
Ba người nín thở, cảm giác ánh nhìn của bà khiến họ rợn người.
Kaelen tặc lưỡi.
—Thứ này mà cũng gọi là đáng sợ à? Rẻ tiền thật.
Dù miệng nói thế, bàn tay anh vẫn vô thức siết chặt con chuột. Anh không nhận ra chính mình đang căng thẳng.
‘Chỉ là trùng hợp thôi. Game này đâu thể nghe được mình nói…’
—Đi thôi, trò này kiểu hù dọa rẻ tiền quá rồi.
Anh lẩm bẩm, lắc đầu, thở ra một hơi dài như để xua tan cảm giác khó chịu.
Rồi anh quay người, bắt đầu bước lên tầng hai. Sarah và Serelith liếc nhìn nhau, không nói gì, chỉ im lặng đi theo.
Không khí trĩu nặng khi cả ba tiến lên cầu thang.
—Hửm? Sao tối thế này?
Vừa ra khỏi phòng, Kaelen nhận ra nơi này tối hơn hẳn tầng trước. Dù anh cố nhìn sát màn hình, tầm nhìn vẫn bị bóng đen nuốt chửng.
Và rồi—
Cót két.
[Ôi trời…]
Giọng nói của bà lão vang lên cùng ánh sáng yếu ớt từ cây đèn sau lưng họ.
[Có vẻ đèn cần thay rồi. Tôi thấy các anh đã xong tầng một. Lên đây đi. Trên này sáng hơn đấy.]
Bà lão chậm rãi bước lên, đèn trong tay đung đưa theo từng bước.
—Tôi đoán đây là khởi đầu của giai đoạn hai.
Sarah lẩm bẩm, môi mím nhẹ khi nhìn nhân vật của Kaelen rồi nhìn bà lão.
—…Trông bà ta thật rùng rợn.
Cót két!
Ngay khi Sarah nói xong, bà lão dừng lại. Chậm rãi quay đầu, đôi mắt vô hồn hướng thẳng về phía cô.
Đèn trong tay bà nhấp nháy một lần — nhanh đến mức dễ bỏ qua.
[Điều đó không hay lắm đâu.]
—…!?
—!?
Cả ba người lập tức căng thẳng. Bà lão vẫn nhìn Sarah chằm chằm, đôi mắt trống rỗng khiến tim cô thắt lại, hơi thở nghẹn trong cổ.
Trong khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên, cô quên mất đây chỉ là một trò chơi.
Nhưng rồi—
Bà lão mỉm cười.
[…Tôi sẽ dẫn đường. Không nên đứng xa tôi như thế. Tôi không cắn đâu.]
Sau đó, bà vẫy tay ra hiệu.
[Lại đây. Đừng phí thời gian. Theo tôi.]
Cót két!
Âm thanh cầu thang lại vang lên khi bà tiếp tục bước đi.
Kaelen khẽ liếc Sarah — cô đang đứng ngẩn người — rồi nhìn về phía Kyle, thấy anh ta lắc đầu cười nhẹ.
—Tiếc thật, tôi tưởng anh sẽ sợ đấy.
—…Tsk. Không dễ dọa tôi đâu. Chỉ hơi giật mình thôi.
—Phải rồi, “chỉ hơi giật mình”.
Kaelen nhếch môi, điều khiển nhân vật đi tiếp. Dù vẻ ngoài tỏ ra thản nhiên, trong đầu anh lại thoáng qua một nỗi nghi hoặc.
‘Thật sự chỉ là trùng hợp? Hay… bà ta nghe được bọn mình?’
Anh nhìn theo bóng lưng gầy gò của bà lão đang leo lên cầu thang, vô thức mím môi.
Không nhận ra, biểu cảm anh đã nghiêm túc hơn. Sarah và Serelith cũng vậy.
Khi họ lên đến tầng hai, bà lão dừng lại.
[Các sĩ quan trông có vẻ háo hức. Tôi thực sự hy vọng các anh tìm thấy điều gì đó.]
Bà giơ đèn lên, chiếu sáng căn phòng trước mặt.
Nhưng ngay khi ánh sáng lan ra, cả ba cùng khựng lại. Bàn tay họ vô thức siết chặt chuột.
Ở đó, trong vùng sáng mờ ảo, một bóng dáng cao gầy lẩn khuất gần cửa. Cái đầu cúi thấp, chỉ thấy được chiếc mũ chóp tối che gần nửa khuôn mặt. Trong chớp mắt, bóng người ấy biến mất — nhanh đến mức không thể chắc mình có thực sự thấy gì.
Không khí đặc quánh, nặng nề.
—Anh có thấy không?
—Có, tôi thấy.
—Ừ.
Kaelen nhìn lại cánh cửa, nhớ đến dòng chữ cảnh báo khi nãy.
—Có vẻ đây là lời nhắc. Nếu tôi đoán không sai, từ giờ trở đi, chúng ta không được nhìn vào nó.
—Vậy thì dễ thôi.
Sarah nói, còn Serelith chỉ khẽ “hm” đáp lại.
—Được rồi, miễn là mọi người hiểu. Tiến vào phòng kế tiếp đi. Nếu thấy gì khác thường, báo ngay.
—Rõ.
—Ừ.
Kaelen gật đầu, có vẻ tự tin hơn khi hai người kia xác nhận. Anh nhấn phím, cho nhân vật tiến vào phòng. Nhưng ngay trước khi qua cửa, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu anh.
‘Khoan đã… sao mình lại thì thầm?’
Anh chợt nhận ra — từ nãy đến giờ, họ đều nói nhỏ như sợ ai nghe thấy.
Ý nghĩ ấy khiến anh sững người một thoáng, nhưng rồi anh nhanh chóng gạt đi. Dù sao, cũng chỉ là game.
Khi vào phòng, anh định mở miệng nói chuyện như bình thường thì—
—Cái này…
Anh dừng lại. Mắt anh rơi vào sàn nhà — nơi những dòng chữ đỏ như máu loang lổ hiện ra, nét mực nguệch ngoạc như được viết trong tuyệt vọng.
[Mọi thứ là dối trá!]
[Tôi… tôi không bệnh! Họ mới bệnh!]
[Họ lừa tôi! Lừa tôi bằng hình ảnh và âm thanh!]
[Chạy đi!!]
Kaelen nín thở, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Nhất là khi anh đọc đến dòng cuối cùng.
Rồi—
Cót két!
Âm thanh ấy vang lên, kéo dài, chậm rãi… nặng nề như siết chặt không gian.
Im lặng bao trùm. Ba người không ai dám nhúc nhích, hơi thở như bị rút cạn, cho đến khi—
“Ồ, các anh đây rồi. Tìm được gì chưa?”
Giọng nói quen thuộc vang lên. Cả ba đồng loạt thả lỏng.
‘Là bà lão.’
Kaelen thở ra, cười khẽ, điều khiển nhân vật quay về phía bà ta.
Nhưng ngay lúc ấy—
—Híp!
Một tiếng kêu nhỏ bật ra.
Rồi giọng Kyle vang lên, trầm nặng:
“Sarah đã bị loại.”
Kaelen sững người. Mắt anh mở to, từng sợi lông trên gáy dựng đứng.
‘…Chuyện gì vừa xảy ra vậy?’
Lương 5 triệu: Cầu đề cử ️, cầu thả tim , cầu lưu trữ , để lại bình luận để động viên mình nhé!