Trong lúc Kỷ Xảo đang lơ đãng, Nhị Hắc ở chân cô đã vụt chạy về phía hậu viện, chỉ một lát sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Thấy Tam Hắc cũng muốn chạy theo, Kỷ Xảo vội vàng ôm nó lại, đưa tay nhẹ nhàng chấm vào đầu Tam Hắc, hỏi: "Mày cũng muốn chạy hả? Ngoan ngoãn theo chị về nhà nào".
Kỷ Xảo ôm Tam Hắc quay về sân, dặn dò Oanh Ca trông chừng Tam Hắc, đừng để nó chạy ra khỏi sân, còn bản thân cô thì nhanh chóng đi về phía hậu viện.
Tuy nhiên, nhìn quy mô của phủ đệ, Kỷ Xảo có chút đau đầu. Nơi rộng lớn như vậy, cô không biết có tìm được chó không. Nhưng vì lời dặn dò của chị gái, cô không tiện nhờ các tiểu tì giúp tìm ở hậu viện, chỉ có thể tự mình đi thử vận may.
Lúc này đang là giữa tháng năm, buổi trưa thời tiết ấm áp. Thịnh Giác đang tản bộ một mình trong hậu viện, không cho phép hộ vệ hay nha hoàn đi theo, nhưng vẫn có hai ám vệ là Bách Xuyên và Tân Nam ẩn mình xung quanh để bảo vệ.
Thịnh Giác nheo mắt nhìn mặt trời xa xăm, thong thả đi dạo trong vườn hoa. Đúng lúc nàng đang tắm nắng và ngắm hoa cỏ, một bóng đen lao thẳng về phía nàng. Đó là một chú chó đen nhỏ, vì quá đen nên Thịnh Giác thậm chí còn không nhìn rõ mặt nó.
Nàng khẽ nhíu mày, điều này khiến Bách Xuyên, người đang bảo vệ nàng ở gần đó, sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nàng vội vàng bay ra khỏi bụi cây, chắp tay tạ tội với Thịnh Giác: "Thứ lỗi cho Chủ thượng, thuộc hạ rõ ràng đã kiểm tra trước đó, con chó này chắc là vừa mới chạy vào".
Sắc mặt Thịnh Giác càng lạnh hơn: "Nếu vừa rồi không phải là chó mà là thích khách thì sao? Mạng sống của bổn vương có phải đã bị thích khách lấy đi rồi không?".
Giọng điệu Thịnh Giác vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng Bách Xuyên sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Chủ thượng thứ tội, là thuộc hạ thất trách, xin Chủ thượng trách phạt".
Sắc mặt Thịnh Giác không hề dịu đi chút nào, nàng nhìn Bách Xuyên và nói: "Đừng để có lần sau".
"Vâng, thuộc hạ cam đoan sẽ không có lần sau".
Thịnh Giác thấy mặt và trán cô ta đã lấm tấm mồ hôi, cuối cùng cũng có chút không đành lòng, nàng nói: "Đứng dậy nói chuyện đi".
"Tạ ơn Chủ thượng". Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, rồi nói tiếp: "Con chó đó chắc là của Kỷ Hoan. Thuộc hạ có cần xử lý nó không ạ?".
Thịnh Giác đang định gật đầu, thì từ xa lại có một người đi tới. Tuy nhiên, Tân Nam đang theo sát phía sau người đó, có vẻ như chưa quyết định có nên ra tay hay không.
Thịnh Giác bỗng cảm thấy bực bội. Sự yên tĩnh mà nàng khó khăn lắm mới có được lại bị quấy rầy liên tục. Nàng nhíu chặt mày, đang định ra lệnh, thì nghe thấy giọng nói dịu dàng từ phía xa:
"Tỷ tỷ, tỷ có thấy một con chó đen nhỏ nào không? Nó chỉ nhỏ bằng cánh tay thôi. Nó bị lạc rồi, phủ này rộng quá nên muội không biết nên tìm ở đâu".
Vầng trán nhíu chặt của Thịnh Giác hơi giãn ra. Nàng ngước mắt nhìn cô gái đối diện, chỉ thấy đó là một cô gái trẻ xinh xắn, đôi mắt sáng và răng trắng. Tuổi tác hình như còn nhỏ hơn nàng một chút. Ánh mắt nhìn nàng có vẻ lo lắng, giống như một chú mèo con nhút nhát.
"Tỷ thấy rồi, hình như nó đi về phía bụi cây đằng kia". Thịnh Giác hiếm khi có vẻ mặt ôn hòa, trong mắt nàng nhìn Kỷ Xảo dường như còn có ý cười.
Bách Xuyên và Tân Nam thấy hành động bất thường của Chủ thượng, đều không dám lên tiếng.
Kỷ Xảo nghe thấy người trước mặt đã thấy con chó, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn tỷ tỷ, vậy muội đi tìm liền đây, nó chạy nhanh quá, không biết có tìm được không".
Kỷ Xảo vừa nói vừa định nhanh chóng đi vào rừng tìm Nhị Hắc, nhưng Thịnh Giác lại lên tiếng: "Hậu viên này rất rộng, phía sau còn có một ngọn đồi nhỏ. Muội tìm một mình sẽ khó khăn, tỷ sẽ bảo hộ vệ của tỷ giúp muội tìm. Cô nương à, dù sao tỷ cũng không có việc gì, tỷ sẽ đi cùng muội tìm con chó đó".
"Thế thì phiền tỷ quá". Kỷ Xảo ngại nhờ người khác giúp đỡ, dù sao cô và người này cũng không quen biết.
"Không sao, tỷ là bạn của Kỷ Hoan". Thịnh Giác thấy Kỷ Xảo không nói gì, nàng tiếp lời.
"Tỷ là bạn của tỷ tỷ muội sao?". Mắt Kỷ Xảo sáng lên, rồi cô lại nhớ đến lời dặn dò của Kỷ Hoan, vội vàng xin lỗi: "Tỷ tỷ này, tỷ tỷ muội nói rằng tỷ thích yên tĩnh, muội xin lỗi. Muội không biết con chó muội nuôi lại chạy đến đây, thực sự đã làm phiền tỷ".
Thịnh Giác mỉm cười với cô: "Không sao. Bách Xuyên, Tân Nam, hai người đi giúp cô nương này tìm con chó đó. Cô nương, dù sao tỷ cũng rảnh rỗi, tỷ sẽ cùng muội tìm con chó đó".
Kỷ Xảo có chút áy náy, nhưng thực sự lo lắng không tìm được Nhị Hắc, dù sao cô đã nuôi chúng một thời gian rồi, nếu thực sự mất đi, cô sẽ rất buồn. "Vậy làm phiền tỷ tỷ".
"Không phiền, đi thôi". Thịnh Giác mỉm cười với cô, chỉ vào con đường trong rừng.
Kỷ Xảo gật đầu, đi bên cạnh Thịnh Giác. Dù sao là bạn của chị gái, chắc chắn cũng là người tốt.
Thịnh Giác thấy cô gái nhỏ bên cạnh không nói gì, bèn lên tiếng: "Muội thích chó à?".
"Vâng, tụi muội nuôi tổng cộng ba con chó, ba con này đều rất ngoan. Trước đây, muội suýt bị người xấu bắt nạt ở thôn, các con chó còn bảo vệ muội, đuổi theo cắn 'gâu gâu gâu' người xấu nữa".
"Vậy thì thật tốt. Phải tìm thấy nó nhanh mới được". Thịnh Giác đáp lời.
Kỷ Xảo trò chuyện với Thịnh Giác vài câu, thấy đối phương vừa cho hộ vệ giúp mình tìm chó, lại còn đi cùng mình tìm, nên cô có ấn tượng tốt với Thịnh Giác và bắt đầu mở lòng nói chuyện. "Tỷ tỷ, muội nghe chị muội nói tỷ sức khỏe không tốt, nên mới tịnh dưỡng, đã mời thầy thuốc đến xem chưa ạ?".
"Xem rồi, bệnh cũ của tỷ ấy mà, không sao. Cần phải tịnh dưỡng, nhưng cũng phải thường xuyên ra ngoài đi dạo, tắm nắng nữa". Thịnh Giác dịu dàng giải thích.
"Thế thì tốt rồi". Kỷ Xảo gật đầu.
"Còn muội thì sao, hàng ngày ở phủ muội làm gì?". Thịnh Giác hỏi tiếp.
"Buổi sáng thì có thầy giáo đến dạy muội và Ngữ Bạch tỷ nhận chữ, luyện chữ. Sau buổi trưa thì không có việc gì nữa, chơi với các con chó, hoặc là ở trong phòng nghỉ ngơi. Chị muội mấy ngày nay có việc phải bận, đã mấy ngày không về rồi". Kỷ Xảo vừa nhìn xung quanh vừa nói.
"Muội lo cho chị ấy à? Bên cạnh chị ấy có cao thủ bảo vệ, sẽ không sao đâu".
"Vâng, nhưng muội vẫn hơi nhớ chị ấy". Từ khi cô ly hôn, chị gái chính là chỗ dựa tinh thần của cô. Chị không có ở nhà, cô luôn cảm thấy làm gì cũng không có hứng thú.
Thịnh Giác khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu muội cảm thấy không có tinh thần, có thể đến tìm tỷ. Mấy ngày nay, tỷ đều đi tản bộ ở hậu viện sau buổi trưa. Muội cũng có thể dẫn theo con chó nhỏ của muội, nơi này rộng lớn, chúng chắc chắn sẽ thích".
Mắt Kỷ Xảo sáng lên. Các con chó thực sự thích chơi ở nơi rộng rãi, hơn nữa cô ở nhà một mình cũng thực sự rất buồn chán. "Có được không ạ?".
"Đương nhiên là được". Thịnh Giác cười đáp.
"Tỷ tỷ thật tốt bụng". Kỷ Xảo ngọt ngào khen ngợi.
Về phía Tân Nam và Bách Xuyên, Tân Nam đã tìm thấy Nhị Hắc. Nhị Hắc thấy người lạ, sủa "gâu gâu gâu" tỏ vẻ hung dữ với Tân Nam và Bách Xuyên, rồi sau đó nhận ra không có tác dụng gì. Hơn nữa, thấy hai người còn có vũ khí trong tay, Nhị Hắc rất biết điều mà cụp đuôi, ngoan ngoãn nằm xuống đất không dám lên tiếng.
Tân Nam ôm Nhị Hắc lên và định mang đến cho Thịnh Giác, thì bị Bách Xuyên giữ lại: "Ngươi cứ thế mang chó đến à?".
"Chứ sao nữa? Chủ thượng không phải bảo chúng ta nhanh chóng giúp tìm chó sao?". Tân Nam nhìn Bách Xuyên, khẳng định nói.
Bách Xuyên đỡ trán, rồi nói: "Ngươi không thấy Chủ thượng và cô nương kia đang nói chuyện vui vẻ sao? Ngươi mang chó đến lúc này, Chủ thượng chắc chắn sẽ không vui".
Tân Nam nhét Nhị Hắc trong lòng mình cho Bách Xuyên, rồi bay lên cây. Mấy người họ có khinh công rất tốt, nên gần như không gây ra tiếng động nào. Tân Nam nhanh chóng tìm thấy Chủ thượng, chỉ thấy Chủ thượng và cô nương kia đang nói cười vui vẻ. Tân Nam liền quay lại chỗ cũ, nhìn Bách Xuyên và hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Lát nữa hẵng đưa quay lại à?".
Bách Xuyên gật đầu, đưa tay v**t v* Nhị Hắc trong lòng. Nhị Hắc được v**t v* thoải mái, không còn sợ Bách Xuyên như vừa nãy nữa. Cái đầu nhỏ màu đen cọ cọ vào cổ tay Bách Xuyên, dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn Bách Xuyên như làm nũng.
Tân Nam lo Thịnh Giác sẽ gặp nguy hiểm, bay vào rừng, bảo vệ Thịnh Giác trong bóng tối. Bách Xuyên đành ôm Nhị Hắc trong lòng chơi đùa.
Sau đó, Nhị Hắc trực tiếp nằm ngửa ra đất, chờ người ta gãi bụng.
Đợi đến khi Kỷ Xảo bắt đầu lo lắng, Bách Xuyên mới ôm Nhị Hắc đi ra: "Chủ thượng, tìm thấy chó nhỏ rồi ạ".
Kỷ Xảo nhìn thấy Nhị Hắc, vui mừng đến đỏ hoe mắt. Cô thực sự sợ không tìm được con chó.
Kỷ Xảo vội vàng nhận Nhị Hắc từ tay Bách Xuyên. Nhị Hắc thấy là Kỷ Xảo, cái đuôi nhỏ vẫy điên cuồng, cái mặt đen nhỏ cọ cọ vào cổ tay Kỷ Xảo làm nũng.
Kỷ Xảo cảm ơn Bách Xuyên, rồi nhanh chóng ôm chó nhỏ đi đến bên cạnh Thịnh Giác: "Tỷ tỷ, hôm nay thật sự cảm ơn tỷ. Con bé này nghịch ngợm quá, nếu không có tỷ thì muội không biết phải tìm đến bao giờ".
"Không cần cảm ơn, chúng ta xem như đã quen nhau rồi. Chị muội mấy ngày nay lại bận, nếu muội có việc gì cần giúp đỡ, có thể đến tìm tỷ". Thịnh Giác cười nói.
"Vâng, cảm ơn tỷ tỷ. Muội ra ngoài cũng đã lâu rồi, nên quay về đây". Kỷ Xảo ôm Nhị Hắc trong lòng, vừa lắc lư vừa nói.
Mắt Thịnh Giác hơi lộ vẻ buồn bã, nàng gật đầu với Kỷ Xảo: "Cũng được, đừng để người nhà muội lo lắng. Ngày mai, muội có đến nữa không?".
Kỷ Xảo nhìn vào mắt Thịnh Giác, ban đầu cô định nói là chưa chắc chắn. Nhưng thấy vẻ mặt Thịnh Giác tái nhợt, dường như không có bạn bè để trò chuyện, cô lại không đành lòng, gật đầu nói: "Muội sẽ đến, vừa hay ở đây rộng rãi, các con chó chắc chắn sẽ thích".
"Vậy thì tốt quá".
Thịnh Giác và Kỷ Xảo cùng nhau ra khỏi vườn hoa. Mãi đến khi Kỷ Xảo đi khuất, ánh mắt Thịnh Giác vẫn chưa rời khỏi cô.
Một lúc sau, Thịnh Giác mới thu lại ánh mắt, dặn dò: "Sau này nếu cô ấy đến đây, không cần ngăn cản. Ba con chó đó cũng không cần ngăn lại".
Nói xong, Thịnh Giác nhanh chóng đi về phía Phi Vũ Các, tâm trạng dường như còn tốt hơn ngày thường vài phần.
Bách Xuyên và Tân Nam vội vàng tuân lệnh, nhìn nhau, không dám nói thêm lời nào.
Sau khi Thịnh Giác trở lại thư phòng, thị nữ đã đốt một chậu than trong thư phòng. Mặc dù sắp đến mùa hè, nhưng Thịnh Giác sợ lạnh, nên luôn đốt than.
Thịnh Giác rửa tay, rồi tựa vào chiếc ghế dài nghỉ ngơi. Nàng cho tất cả mọi người trong phòng lui ra ngoài, thậm chí cả ám vệ cũng không giữ lại, bảo họ ra ngoài canh gác.
Thịnh Giác tựa vào ghế dài, nhớ lại chuyện xưa. Mẫu thân nàng là con gái của tướng quân. Hoàng đế cưới mẫu thân nàng để củng cố cục diện, đồng thời cũng là để giữ con tin trong cung.
Ban đầu, người cha là Hoàng đế của nàng còn giả vờ ân cần với mẫu thân nàng vài năm, thậm chí còn giả vờ tốt với nàng vài năm. Sau này, chiến sự giữa Đại Lương và các nước khác ổn định, gia tộc mẫu thân nàng cũng không còn tác dụng nữa, liền bắt đầu bị Hoàng đế nhắm đến, nghi kỵ. Đầu tiên là bị tước binh quyền, sau đó bị người ta vu khống thông đồng với địch phản quốc. Cả gia tộc mẫu thân nàng bị sát hại, mẫu thân nàng cùng nàng và em gái cũng bị đưa vào lãnh cung.
Từ đó, Thịnh Giác bắt đầu không hiểu sao lại chán ghét Càn Nguyên, thậm chí sau này nàng trở thành Càn Nguyên, Thịnh Giác cũng bắt đầu chán ghét chính mình.
Những ngày tháng trong lãnh cung thật khó khăn, nơi đó toàn là những người phụ nữ điên rồ, cũng không ai quan tâm đến sống chết của những người trong lãnh cung này. Vì nàng là Càn Nguyên, mà con cái của Hoàng đế lại thưa thớt, Thịnh Giác không ít lần bị hãm hại. Căn bệnh ho ra máu hiện tại của nàng cũng là di chứng từ lúc đó. Thậm chí có người còn bỏ thuốc độc mãn tính vào thức ăn của nàng, khiến huyệt khế của nàng bị tổn thương hoàn toàn, đến nay không thể phát ra bất kỳ mùi tín hương nào, cũng không thể ngửi thấy mùi của Khôn Trạch.
Dù cho Hoè Nương có y thuật cao siêu đến đâu, cũng chỉ có thể cứu được mạng nàng, giúp nàng dùng thuốc đá điều dưỡng cơ thể. Nhưng sự tổn thương không thể hồi phục trên huyệt khế của nàng, ngay cả Đại La thần tiên cũng không có cách nào chữa khỏi.
Tuy nhiên, đối với Thịnh Giác, đây lại là một điều tốt. Nàng thất vọng tràn trề về phụ hoàng của mình, cũng căm ghét tất cả những Càn Nguyên bạc tình bạc nghĩa, hay nói đúng hơn là nàng không có cảm tình với tất cả Càn Nguyên. Đây cũng là lý do tại sao hai hộ vệ thân cận và thầy thuốc của nàng đều là Khôn Trạch. Nhưng vì còn nhiều việc cần giao cho Càn Nguyên làm, Thịnh Giác sẽ điều tra kỹ lưỡng lý lịch của người được sử dụng trước khi dùng. Nếu người đó bạc tình bạc nghĩa, Thịnh Giác tuyệt đối sẽ không dùng.
Thân phận hiện tại của Thịnh Giác là Càn Nguyên, nhưng thực tế lại giống như Trung Dung hơn.
Thịnh Giác nheo mắt lại vì ánh nắng mặt trời. Em gái của Kỷ Hoan khiến nàng nhớ đến em gái mình là Thịnh Dao. Nếu em gái nàng còn sống, bây giờ chắc cũng khoảng bằng tuổi em gái Kỷ Hoan. Nhưng thật đáng tiếc, nàng sẽ không bao giờ thấy được ngày đó.
Thịnh Giác nhớ rất rõ, năm nàng mười tuổi, cả gia tộc ngoại tổ bị xử chém, nàng, mẫu thân và em gái bị đánh vào lãnh cung. Ngày hôm sau, mẫu thân nàng nhận được rượu độc do thái giám bên cạnh lão Hoàng đế gửi đến.
Nàng và em gái bị một nhóm tiểu thái giám ấn quỳ xuống đất, trơ mắt nhìn mẫu thân bị ép uống thuốc độc, cho đến khi mẫu thân nôn ra máu và tắt thở, hai người mới được thả ra.
Thịnh Giác điên cuồng gào thét nhưng cũng không thể khiến mẫu thân tỉnh lại. Kể từ đó, bên cạnh nàng chỉ còn lại em gái. Thịnh Giác rất bảo vệ em gái, mọi chuyện đều ưu tiên em gái. Đồng thời, nàng cũng lén lút đọc sách. Trong lãnh cung có một thái phi bị điên, căn phòng bà ta ở có đầy sách. Thịnh Giác thường lén lút mang sách về tự đọc. Nàng năm mười tuổi từng là người có văn tài tốt nhất trong số các hoàng tử, hoàng nữ. Những kinh sử tử tập đó hoàn toàn không làm khó được Thịnh Giác.
Nhưng nhiều chuyện khó lường, dù nàng và em gái có sống cẩn thận đến đâu, vẫn có người muốn hãm hại họ. Thức ăn được đưa đến cho hai người mỗi ngày đều có thuốc độc mãn tính. Hơn nữa, em gái nàng từ nhỏ đã yếu ớt, chẳng mấy chốc đã không chống đỡ được.
Thịnh Giác nhớ rất rõ, đó là ngày Tết Nguyên Tiêu. Ngay cả ở lãnh cung, nàng cũng có thể mơ hồ nghe thấy sự huyên náo của hậu cung và pháo hoa nở rộ trong cung. Em gái nàng bắt đầu sốt từ buổi chiều. Thịnh Giác khóc lóc cầu xin các thái giám ở cửa lãnh cung, thậm chí còn đưa miếng ngọc bội thân thiết của mình ra, nhờ vậy mới miễn cưỡng có người chịu đi thông báo.
Tuy nhiên, tên thái giám đó không đưa ngự y đến. Thịnh Giác cho đến bây giờ vẫn không quên được cảnh tượng ngày hôm đó, đây cũng là cơn ác mộng nàng thường gặp.
"Thịnh Giác, ngươi có biết ngươi suýt chút nữa hại chết ta không? Bệ hạ nổi trận lôi đình, nói rằng em gái ngươi xúi quẩy. Hơn nữa, các ngự y đều đang ở cung Ninh Phi chăm sóc Nhị Hoàng tử. Nhị Hoàng tử quý giá biết bao, sao có thể so với loại tiện nhân như các ngươi". Lão thái giám đó bực bội mắng Thịnh Giác đang đầy nước mắt.
Thịnh Giác gạt bỏ mọi tự tôn, quỳ rạp xuống đất với khuôn mặt đẫm lệ, dập đầu với lão thái giám: "Công công, nhưng em gái con đang sốt rất cao. Không có thái y chữa trị thì sẽ chết người thật đó".
"Lãnh cung này có nhiều người chết rồi, ai mà chẳng từng giàu sang phú quý trước khi chết, rồi sau khi chết chẳng phải cũng chỉ được gói bằng chiếu cỏ thôi sao? Ngươi à, có thời gian dập đầu thì chi bằng ở lại chăm sóc em gái ngươi đi. Kiếp sau bảo nó đừng đầu thai làm công chúa nữa". Nói xong, tên thái giám liền bỏ đi, mặc cho Thịnh Giác khóc lóc cầu xin cũng không có ai đáp lời.
Đêm đó trời đổ tuyết lớn. Trong phòng lãnh cung hoàn toàn không có chậu than sưởi ấm. Thậm chí vì triều đình đang tổ chức yến tiệc, các thái giám đưa cơm cho lãnh cung cũng bị điều đi làm nhiệm vụ tạm thời.
Thịnh Giác đành phải quấn chặt chăn cho em gái, ôm chặt lấy em. Nàng thậm chí không thể xin được một ngụm nước ấm nào, đành trơ mắt nhìn em gái mình nhắm mắt lại trong vòng tay nàng. Dù nàng có khóc gọi em gái tỉnh lại thế nào, Thịnh Dao cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.
Từ ngày đó, Thịnh Giác càng trở nên trầm mặc ít nói hơn. Nàng sống bệnh tật trong lãnh cung, cho đến năm mười ba tuổi. Lão Hoàng đế chơi bời quá độ không còn khả năng làm đàn ông nữa, lúc này mới nhớ ra trước đây còn có một cô con gái là Càn Nguyên, vẫn bị ông ta vứt trong lãnh cung.
Vì con cái thưa thớt, cộng thêm việc gia tộc mẫu thân Thịnh Giác đã bị xử chém cả nhà, Thịnh Giác không có bất kỳ thế lực nào để dựa vào. Lão Hoàng đế lúc này mới yên tâm đưa Thịnh Giác ra khỏi lãnh cung để cho đủ số. Dù sao cũng có bốn Càn Nguyên làm ứng cử viên kế vị. Nhưng Thịnh Giác và Tam Hoàng nữ Thịnh Liệt cũng chỉ là cho đủ số mà thôi.
Kể từ đó, dù nàng căm ghét phụ hoàng đến chết, nàng vẫn phải ngày ngày tỏ ra biết ơn sâu sắc với lão Hoàng đế. Cộng thêm vẻ ngoài bệnh tật của nàng, điều đó lại khiến lão Hoàng đế buông lỏng cảnh giác.
Lão Hoàng đế không thích Nữ Càn Nguyên làm người kế vị, liền phong vương cho Thịnh Liệt và nàng, rồi đuổi nàng và lão tam ra khỏi kinh thành. Thịnh Giác mới có được những hành động sau này.
Gia tộc ngoại tổ bị xử chém, nhưng vẫn còn nhiều tướng lĩnh trung thành với gia tộc ngoại tổ. Thịnh Giác vừa từ từ liên lạc với họ, bảo họ án binh bất động ở biên quan, vừa bồi dưỡng thế lực của mình ở Giang Bắc.
Mặc dù lão Hoàng đế đã đuổi họ ra khỏi kinh thành, nhưng sự đa nghi của ông ta không hề giảm bớt, vẫn cử người theo dõi nàng. Thịnh Giác đành quyết định giả vờ bị bệnh nằm liệt giường hàng ngày. Thực chất, nàng đã xây một mật đạo trong phòng, dẫn ra một căn nhà khác bên ngoài. Nàng thường xuyên họp bàn với tâm phúc ở đó. Còn người ở lại trong phòng ngủ của Đoan Vương phủ chỉ là người thế thân của nàng.
Lần này đi ra ngoài cũng vậy. Thịnh Giác vẫn để lại người thế thân và vài tâm phúc ở Đoan Vương phủ. Lão Hoàng đế không còn sống được bao lâu nữa, nàng phải nhanh chóng chuẩn bị. Ở lại Đoan Vương phủ, cuối cùng cũng không tiện để nàng thoải mái ra tay.
Thịnh Giác đôi khi cảm thấy ghen tị với Kỷ Hoan. Ít nhất Kỷ Hoan đã thực sự cứu em gái nàng, kéo Kỷ Xảo ra khỏi vũng bùn. Còn nàng lúc đó thì yếu ớt đến mức bất lực. Nàng thở dài nặng nề. Cái chết của mẫu thân và em gái là cơn ác mộng mà nàng khó có thể quên được bấy lâu nay. Vì vậy, những năm qua nàng luôn cố gắng, muốn khiến bản thân trở nên đủ mạnh mẽ, để có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ những người xung quanh. Nhưng những người nàng quan tâm đều đã không còn nữa.
Mỗi lần nhớ lại những điều này, Thịnh Giác lại đau đầu dữ dội. Không biết từ lúc nào, Thịnh Giác đã thiếp đi.
Khi tỉnh lại, Thịnh Giác nghe thấy tiếng lẩm bẩm không xa: "Làm gì có ai không biết quý trọng cơ thể mình như vậy? Ta đã nói tám trăm lần rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng xử lý quá nhiều việc mỗi ngày. Thế mà lại không nghe, không nghe. Ngươi xem, ta nói có sai không, lại đổ bệnh rồi chứ gì?".
"Không phải, Hoè Nương, người đừng lèm bèm nữa, cẩn thận lát nữa Chủ thượng nghe thấy đó". Bách Xuyên khẽ nhắc nhở.
"Nghe thấy thì tốt chứ sao? Lão nương ta vất vả mấy năm mới kéo nàng từ Quỷ Môn Quan trở về, nàng thì hay rồi, không hề biết quý trọng cơ thể mình một chút nào. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Ta nói nàng có nghe không? Ta bảo nàng bớt lo lắng đi, nàng có làm được không?". Hoè Nương càng nói càng giận, nhưng biết nói nhiều cũng vô ích, nàng chuẩn bị quay về lều thuốc sắc thuốc cho Thịnh Giác.
"Lần sau ta sẽ chú ý hơn". Đầu Thịnh Giác vẫn còn hơi choáng váng. Nàng biết Hoè Nương có ý tốt, nhưng hiện tại là lúc quan trọng, nàng không thể lơ là.
Hoè Nương trừng mắt nhìn người có khuôn mặt tái nhợt trên giường: "Lần nào ngươi mà chẳng nói như vậy? Ta đúng là nợ ngươi mà".
Nói thì nói vậy, nhưng Hoè Nương vẫn không nhịn được nhắc nhở: "Đừng nghĩ đến những chuyện phiền phức nữa. Cơ thể ngươi vốn đã không tốt, bây giờ sốt còn chưa giảm. Nếu còn suy nghĩ nữa thì thực sự nguy hiểm đến tính mạng đó. Bách Xuyên, ngươi ở đây trông chừng nàng, ta về lều thuốc sắc thuốc trước đây".
Thuốc của Thịnh Giác luôn do Hoè Nương tự tay pha chế, chưa bao giờ để người khác làm thay. Dù sao thân phận Thịnh Giác đặc biệt, người khác làm, Hoè Nương cũng không yên tâm.
Bách Xuyên thấy Thịnh Giác tỉnh, chắp tay cẩn thận nói: "Chủ thượng, Hoè Nương cũng chỉ là lo lắng cho sức khỏe của người thôi. Người nói những lời đó không phải là cố ý".
"Khụ khụ khụ." Thịnh Giác ho vài tiếng. Khuôn mặt vốn trắng như tuyết nhất thời càng tái hơn vài phần: "Ngươi nghĩ bổn vương không gần gũi với mọi người, sẽ phạt nàng sao?".
"Thuộc hạ không dám tùy tiện bàn luận về Chủ thượng, xin Chủ thượng thứ tội". Bách Xuyên vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.
Thịnh Giác th* d*c vài hơi, lúc này mới lên tiếng: "Ta sẽ không làm gì nàng. Các ngươi đều sợ ta, đều sợ ta...".
Giọng Thịnh Giác dần nhỏ lại, ý thức lại một lần nữa rơi vào mơ hồ. Giữa chừng, nàng chỉ cảm thấy hình như có người đang đổ thuốc đắng vào miệng mình. Nhưng cơ thể Thịnh Giác mềm nhũn, ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đã gần trưa ngày hôm sau. Hoè Nương bưng một bát thuốc đen sì đến trước mặt Thịnh Giác, nói với Bách Xuyên: "Ngươi đứng đơ ra đó làm gì? Mau đỡ nàng dậy, không thì làm sao ta đút thuốc được?".
"Ố ồ, vâng". Bách Xuyên không có gan lớn như Hoè Nương, đặc biệt là khi đối diện với Thịnh Giác. Nhưng cô lại lo lắng cho sức khỏe của Thịnh Giác, vẫn đỡ Thịnh Giác dậy. Cô lót vài chiếc chăn sau lưng nàng, đỡ Thịnh Giác tựa vào. Sau đó, Bách Xuyên lại cung kính đứng sang một bên.
Hoè Nương múc một muỗng thuốc thổi thổi, rồi đưa thìa đến bên môi Thịnh Giác: "Mở miệng".
Thịnh Giác ngoan ngoãn nghe lời, có vẻ ngoan ngoãn thu lại sự sắc bén, khiến Bách Xuyên ngây người. Có lẽ trong cả Đoan Vương phủ, chỉ có Hoè Nương dám đối xử với Chủ thượng như vậy.
Chẳng mấy chốc, Thịnh Giác đã uống hết một bát thuốc. Như thể nhớ ra điều gì, Thịnh Giác lại lên tiếng: "Hơi đói rồi".
Hoè Nương không vui liếc nhìn nàng: "Ừ, buổi trưa ăn thanh đạm chút đi, cháo gạo kèm ít dưa muối là được rồi. Nếu không có việc gì thì ta về lều thuốc trước đây, còn nhiều việc phải làm lắm".
"Được". Thịnh Giác gật đầu. Cơn sốt đã giảm, nhưng đầu nàng vẫn còn hơi choáng.
Bách Xuyên vội vàng bảo nhà bếp nhỏ ở Phi Vũ Các chuẩn bị thức ăn cho Thịnh Giác, chẳng mấy chốc đã bưng lên.
Thịnh Giác ăn một bát cháo trắng với dưa muối, cảm thấy tinh thần tốt hơn lúc mới tỉnh. Nàng liền nghĩ đến chuyện đi hậu hoa viên lát nữa. Nàng đã hẹn Kỷ Xảo hôm qua, không thể thất hẹn được.
Thịnh Giác xua tay, vài cô hầu nhỏ trong phòng liền dọn chiếc bàn nhỏ trên giường đi.
Thịnh Giác chống người dậy, muốn xuống giường mặc quần áo. Điều này khiến Bách Xuyên sợ đến toát mồ hôi lạnh: "Chủ thượng, cơ thể người vẫn chưa khỏe. Hay là đừng đến thư phòng làm việc nữa?".
"Không đến thư phòng". Thịnh Giác vẫn cố gắng mặc quần áo, nhưng khi đi lại vẫn còn hơi chóng mặt.
Bách Xuyên đi theo sau nàng mà sợ hãi, muốn khuyên nhưng không dám khuyên. Không khuyên thì cô lại sợ Thịnh Giác xảy ra chuyện.
Tân Nam ở trong bóng tối cũng lo lắng không thôi. Chủ thượng không có điểm yếu, thuộc loại người dầu muối không thấm. Họ có khuyên bao nhiêu cũng vô ích. Chỉ có thể cẩn thận đi theo bên cạnh bảo vệ.
Đi được vài bước, triệu chứng chóng mặt của Thịnh Giác hơi thuyên giảm. Nhưng nàng vốn dĩ vẫn còn bệnh, dù đi dưới ánh nắng mặt trời, nàng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Rõ ràng vẫn còn đang bệnh, Thịnh Giác cũng không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến Kỷ Xảo, người mà nàng chỉ mới gặp một lần. Nàng luôn cảm thấy gặp Kỷ Xảo có thể khiến nàng vui vẻ hơn. Kể từ khi mẫu thân và em gái qua đời, nàng chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ nữa, ngoại trừ hôm qua.
Bước chân Thịnh Giác chậm chạp, nhưng nàng vẫn cắn răng đi đến hậu hoa viên. Từ xa, nàng đã thấy ba bóng đen. Một con chó lớn ngoan ngoãn nằm nghỉ bên cạnh Kỷ Xảo. Hai con chó đen nhỏ còn lại thì ôm nhau, đùa nghịch trên đất.
Kỷ Xảo thỉnh thoảng lại cúi người xuống. Hai cục than đen thích làm nũng liền lao đến. Con này nhanh hơn con kia ngửa bụng ra, chờ Kỷ Xảo gãi bụng cho chúng.
Kỷ Xảo cũng đối xử như nhau, một tay gãi một con chó nhỏ. Hai con chó con được gãi đến mức nheo mắt lại, kêu "gâu gâu gâu".
Mặt Kỷ Xảo đầy ý cười. Có lẽ vì thức ăn ở phủ tốt, hai con chó con này mấy ngày nay đã mập lên không ít. Lớp mỡ trên bụng sờ vào có cảm giác tốt hơn.
Đại Hắc thấy có người ở xa, lập tức đứng dậy.
Kỷ Xảo nhìn về phía xa, thấy là Thịnh Giác, vội vàng xoa đầu Đại Hắc: "Là tỷ tỷ ta quen, ba đứa không được hung dữ với người ta, biết chưa?".
"Gâu gâu." Đại Hắc dụi đầu vào Kỷ Xảo, rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Hai cục than đen nhỏ thấy Kỷ Xảo không gãi bụng cho chúng nữa, lại bắt đầu đuổi nhau chạy loạn.
Hai con chó đen nhỏ chẳng mấy chốc đã chạy xa. Kỷ Xảo dẫn Đại Hắc đi về phía Thịnh Giác. Còn Thịnh Giác cũng đang chậm rãi đi về phía Kỷ Xảo.
Nhưng khi hai người đến gần, Kỷ Xảo thấy sắc mặt Thịnh Giác, nét vui mừng trên mặt cô giảm đi một chút: "Tỷ tỷ, sao sắc mặt tỷ tệ vậy? Tỷ bị bệnh rồi sao?".
"Không sao, chỉ là hơi mất tinh thần thôi. Đã hẹn hôm qua là sẽ đến rồi mà". Nói thì nói vậy, nhưng dáng người Thịnh Giác gầy gò, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể gãy đổ.
Đầu nàng có chút choáng váng. Rõ ràng buổi trưa nắng ấm áp, nhưng Thịnh Giác vẫn cảm thấy gió lạnh từ bốn phía ùa đến. Hơn nữa, nàng mang bệnh đi bộ xa như vậy, lúc này đã có chút kiệt sức. Thấy được người mình muốn gặp, Thịnh Giác loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.
Nhưng cơn đau đớn như tưởng tượng lại không truyền đến. Thịnh Giác chỉ cảm thấy mình ngã vào một vòng tay mềm mại. Ban đầu nàng còn tưởng là Bách Xuyên, nhưng lại thấy không giống lắm. Nàng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Kỷ Xảo không biết từ lúc nào đã đỡ nàng vào lòng.
"Tỷ tỷ, tỷ sao rồi? Nếu người không khỏe, hay là muội đưa tỷ về nghỉ ngơi nhé". Kỷ Xảo ôm chặt người trong lòng. Mặc dù cô là Khôn Trạch, nhưng vì trước đây thường làm việc nặng ở thôn, nên sức lực vẫn lớn hơn Khôn Trạch bình thường.
Đôi mắt cáo lanh lợi của Thịnh Giác hơi cong lên. Mắt nàng long lanh nước, hoàn toàn không giống một Càn Nguyên: "Xin lỗi, tỷ làm mất hứng của muội rồi. Cơ thể tỷ thế này, chỉ là một phế nhân mà thôi".
"Không phải đâu, tỷ tỷ không phải phế nhân, là người rất tốt. Tỷ cũng không cần nói xin lỗi với muội, dù sao muội ở phủ cũng không có việc gì làm, chỉ là đưa tỷ về thôi, không tốn công sức gì". Kỷ Xảo nhìn Thịnh Giác yếu ớt như vậy, rồi nghe những lời nàng vừa nói, lập tức không đành lòng.
"Vậy thì làm phiền muội rồi". Như thể rất khó chịu, Thịnh Giác khẽ nhắm mắt, tựa vào vai Kỷ Xảo. Khi mở mắt ra lần nữa, đuôi mắt hơi ửng đỏ, càng thêm vẻ đáng thương.
Kỷ Xảo ngây người nhìn người trước mặt. Chị ấy thực sự là Càn Nguyên sao? Sao lại đẹp đến vậy?
Nhưng Kỷ Xảo tâm tư đơn thuần, cũng không nghĩ nhiều. Chỉ là hơi lo lắng cho sức khỏe của Thịnh Giác: "Tỷ tỷ, tỷ có đi được không? Muội dìu tỷ về nhé, cẩn thận một chút".
"Làm phiền muội rồi". Thịnh Giác lại lên tiếng, giọng nói dịu dàng hơn lúc nãy.
Bách Xuyên ở xa nhìn thấy mà kinh ngạc. Lúc nãy Thịnh Giác suýt ngã, cô ta vốn đã bay đến chuẩn bị đỡ Thịnh Giác rồi, nhưng lại bị Thịnh Giác trừng mắt, Bách Xuyên sợ hãi cua một vòng giữa chừng. Sau đó, cô ta thấy Chủ thượng ngã vào lòng Kỷ Xảo.
Những chuyện xảy ra sau đó đối với Bách Xuyên chỉ có thể dùng từ quái dị để hình dung. Bình thường, dù khó chịu đến mấy, Chủ thượng cũng không hề rên một tiếng. Hơn nữa, cô ta còn cảm thấy Chủ thượng đang làm nũng với Kỷ Xảo sao?
Bách Xuyên vội vàng lắc đầu, không dám suy nghĩ nữa. Cô ta ngước đầu nhìn hai người phía trước, vừa hay đối diện với ánh mắt của Thịnh Giác, rồi lại bị Thịnh Giác trừng mắt một cái.
Bách Xuyên rất hiểu ý, lẳng lặng ẩn mình vào bụi cây, bảo vệ hai người trong bóng tối. Cô ta cảm nhận được, Chủ thượng hiện tại không muốn có người bảo vệ gần, mình mà còn đi theo nữa, nói không chừng về sẽ bị phạt.
Kỷ Xảo vòng tay ôm lấy eo thon của Thịnh Giác, chậm rãi dìu Thịnh Giác đi về phía cổng hậu hoa viên. Khi cô quay đầu lại, thấy hộ vệ của Thịnh Giác cũng biến mất. Cô lập tức cảm thấy trách nhiệm nặng nề, vòng tay ôm càng chặt hơn.
"Tỷ tỷ, hộ vệ của tỷ đâu rồi?". Kỷ Xảo có chút lo lắng. Có người ở bên cạnh, ít nhất cô cũng yên tâm hơn. Vạn nhất Thịnh Giác có chuyện gì, còn có người giúp đỡ cô.
"Chắc là đi tìm thầy thuốc giúp ta rồi". Thịnh Giác khó khăn nói.
"À à". Kỷ Xảo gật đầu. Như chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại phía sau gọi lớn: "Đại Hắc, con dẫn Nhị Hắc, Tam Hắc tự chơi một lát đi, lát nữa ta sẽ quay lại đón các con".
"Gâu gâu gâu~" Đại Hắc ngoan ngoãn đáp lời, như thể hiểu ý Kỷ Xảo. Nó quay người đi tìm hai con chó con của mình.
Dặn dò xong các con chó, Kỷ Xảo tiếp tục dìu Thịnh Giác đi ra khỏi vườn hoa. Từ đây đến Phi Vũ Các vẫn còn một đoạn đường. Thịnh Giác thực sự cảm thấy khó chịu. Mồ hôi nhỏ li ti đã thấm ra trên trán nàng. Rõ ràng để Bách Xuyên dùng khinh công đưa mình về chữa trị là lựa chọn an toàn nhất, nhưng Thịnh Giác lại hiếm khi tùy hứng một lần. Nàng có chút tham luyến sự ấm áp của vòng tay này, thà chịu đựng khó chịu mà từng bước đi về.
Như thể không chịu nổi nữa, những ngón tay thon dài trắng nõn của Thịnh Giác nắm chặt lấy vải áo ở eo Kỷ Xảo. Kỷ Xảo cũng cảm thấy Thịnh Giác dường như rất khó chịu. Một tay cô ôm lấy nàng, một tay nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán Thịnh Giác: "Tỷ tỷ, tỷ cố gắng một chút nữa, chúng ta sắp đến rồi, sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu".
"Được, ta vẫn chịu đựng được". Thịnh Giác cắn răng nói. Chỉ là cảm giác nóng lạnh thất thường trên cơ thể càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Mặc dù cơ thể nàng vẫn luôn không tốt, nhưng Thịnh Giác cũng không quá quý trọng cơ thể mình. Người nàng quan tâm đều không còn nữa, nàng cũng không có gì lưu luyến nơi này. Nhưng hiện tại, Thịnh Giác lại có chút hối hận vì đã không biết quý trọng cơ thể mình.
Một lúc lâu sau, Kỷ Xảo mới thành công dìu Thịnh Giác về đến Phi Vũ Các. Người trong Phi Vũ Các thấy Thịnh Giác bộ dạng này, đều nháo nhào cả lên. Mãi đến khi Bách Xuyên bảo mọi người làm việc của mình, chỉ bảo Tân Nam nhanh chóng gọi Hoè Nương đến.
Mồ hôi lạnh trên mặt và cổ Thịnh Giác càng nhiều hơn. Kỷ Xảo cảm thấy lau không kịp. Chỉ có thể liên tục mở miệng động viên Thịnh Giác: "Tỷ tỷ, sắp đến rồi, tỷ yên tâm, nhất định sẽ không sao đâu".
Cô không biết phòng của Thịnh Giác, may mắn có Bách Xuyên dẫn đường. Sau khi đi qua một hành lang dài, cuối cùng cũng đến phòng Thịnh Giác.
Kỷ Xảo đỡ Thịnh Giác lên giường, để nàng nằm xuống. Sau khi đắp chăn cho Thịnh Giác, Kỷ Xảo mới nhận ra mình cũng đã đổ mồ hôi. Cô nhìn quanh phòng Thịnh Giác, thấy trong phòng lại còn đang đốt than.
Thịnh Giác cảm thấy khó chịu, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Kỷ Xảo. Thấy Kỷ Xảo nhìn chậu than, nàng cười tự giễu: "Cơ thể ta không chịu được lạnh, dù sắp đến mùa hè rồi vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, khiến muội chê cười rồi".
"Không có, tỷ chỉ là bị bệnh thôi, sẽ sớm khỏe lại. Có gì mà chê cười". Kỷ Xảo dịu dàng an ủi.
Thịnh Giác nhắm mắt lại, vết đỏ ở đuôi mắt càng sâu hơn. Nàng ngước mắt nhìn Kỷ Xảo, ánh mắt long lanh nước: "Xảo Xảo, ta gọi muội như vậy được không?".
"Đương nhiên là được, chúng ta đã là bạn bè rồi mà". Kỷ Xảo nhìn đến ngây người. Có Càn Nguyên nào đẹp đến vậy sao? Còn đẹp và yếu ớt hơn cả chị gái cô nữa. Cô cảm thấy Thịnh Giác lúc này giống như một chú cáo nhỏ đáng thương, trong mắt còn chứa lệ.
"Nếu muội có việc thì cứ đi đi, không cần lo cho ta. Dù sao cơ thể ta cũng đã phế rồi". Vẻ mặt Thịnh Giác càng thêm buồn bã, càng giống một chú cáo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
Kỷ Xảo nhìn thấy mà không nỡ lòng nào bỏ đi, liền nói: "Muội không đi, dù sao muội cũng không có việc gì làm. Chỉ là có thể làm phiền hộ vệ của tỷ giúp muội đưa các con chó về, tiện thể nhắn với Ngữ Bạch tỷ của muội một tiếng, muội muốn ở lại đây bầu bạn với tỷ, lát nữa muội sẽ về sau".
"Đương nhiên là được, Bách Xuyên, ngươi đi làm việc này". Thịnh Giác phân phó.
Bách Xuyên nhìn hai người trong phòng, cảm thấy Chủ thượng hôm nay sao nhìn cũng không đúng lắm. Nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng đi về phía hậu viện.
Ở vườn hoa, ba con chó đang chơi đùa vui vẻ. Chúng không buồn bã vì chủ nhân không có ở đó. Nhị Hắc nhận ra Bách Xuyên. Trước đây Bách Xuyên từng gãi bụng cho nó, nên thấy Bách Xuyên đến, Nhị Hắc vẫy đuôi chạy đến bên Bách Xuyên. Nó còn dụi vào chân Bách Xuyên làm nũng, có vẻ muốn Bách Xuyên chơi cùng.
Bách Xuyên đưa tay chấm vào cái trán đen của Nhị Hắc: "Hôm nay không có thời gian chơi với ngươi, đi thôi, ta đưa các ngươi về trước".
Tam Hắc thấy Nhị Hắc không sợ Bách Xuyên, cũng coi Bách Xuyên là người nhà. Nó vẫy đuôi chạy đến.
Bách Xuyên một tay ôm một con chó đen, gọi Đại Hắc: "Đi thôi, đưa các ngươi về nhà".
Đại Hắc thấy con của mình được ôm đi, vội vàng đi theo sau Bách Xuyên.
Mãi đến khi đưa ba con chó đen về sân nhà Kỷ Hoan, Bách Xuyên mới nhanh chóng quay về. Trên đường quay về, cô ta vẫn cảm thấy biểu hiện của Chủ thượng hôm nay thật bất thường. Dù sao, với tính cách của Chủ thượng, nàng sẽ không bao giờ tỏ ra yếu đuối với bất kỳ ai.
---