Kỷ Hoan và mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện, một vò rượu gạo cũng uống hết sạch, mãi đến tám chín giờ tối, mọi người mới giải tán.
Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch dọn dẹp sân, rồi mới đi tắm rửa và về phòng.
Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch đi ngủ sớm, Khương Ngữ Bạch lúc này cũng buồn ngủ rồi, cọ cọ vào lòng Kỷ Hoan, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Kỷ Hoan nhìn chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn trong lòng, mắt khẽ cong, bữa tối Khương Ngữ Bạch ăn không ít, Kỷ Hoan nghĩ, sau này nhất định phải dẫn Khương Ngữ Bạch đi ăn nhiều món ngon hơn nữa.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Kỷ Hoan đã bị tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài đánh thức. Khương Ngữ Bạch trong lòng cô cũng tỉnh dậy, dụi dụi mắt, Khương Ngữ Bạch hơi lo lắng nhìn Kỷ Hoan: "Chị ơi, ai lại đến gõ cửa sớm thế này?"
"Có lẽ là người nhà họ Dư? Chị ra xem sao, em ngủ tiếp đi." Kỷ Hoan nói rồi nhanh chóng mặc quần áo, đi ra ngoài.
Khương Ngữ Bạch thấy Kỷ Hoan đi ra, làm sao còn ngủ được nữa, lập tức mặc quần áo đứng dậy. Đến gõ cửa sớm như vậy, Khương Ngữ Bạch sợ người bên ngoài không phải người tốt.
Kỷ Hoan thắp đèn dầu đi ra, mở cổng lớn bên ngoài thì thấy là mấy người hộ vệ nhà họ Dư, người dẫn đầu xuống ngựa, vội vàng nói với Kỷ Hoan: "Cô Kỷ, công tử chúng tôi bảo chúng tôi đến đón cô đi huyện thành một chuyến. Anh ấy nói bảo tôi báo với cô, người cô đợi đã đến huyện Thanh Viễn đêm qua rồi."
"Được, vậy tôi đi rửa mặt một chút."
Kỷ Hoan vừa dứt lời, người hộ vệ kia vội nói: "Cô Kỷ nên đi cùng chúng tôi ngay, công tử chúng tôi có vẻ rất sốt ruột, cô đi cùng chúng tôi rồi rửa mặt cũng không muộn."
Kỷ Hoan gật đầu, "Vậy được rồi."
Kỷ Hoan thấy Khương Ngữ Bạch cũng ra ngoài, vội nói: "Chị đi huyện thành một chuyến, bữa trưa em và Xảo Xảo cứ ăn đi, không cần đợi chị về."
"Chị ơi, đi sớm vậy sao?" Khương Ngữ Bạch lo lắng hỏi.
"Ừm, yên tâm đi, là người nhà họ Dư, em và Xảo Xảo ngoan ngoãn ăn cơm, đợi chị về là được." Kỷ Hoan dịu dàng dặn dò vài câu, rồi vội vàng đi theo người nhà họ Dư.
Vì Kỷ Hoan không biết cưỡi ngựa, đành để một nữ Càn Nguyên trong số họ dẫn mình đi. Đoàn người nhanh chóng lên đường về huyện thành.
Nhưng lần này các hộ vệ nhà họ Dư không đưa Kỷ Hoan đến Dư phủ, mà đến một ngôi nhà mới ở phía bắc huyện thành. Vị trí này tương đối hẻo lánh hơn, xung quanh cũng không có nhiều hộ dân.
Kỷ Hoan nghi ngờ hỏi: "Sao không đến Dư phủ?"
Nữ Càn Nguyên dẫn Kỷ Hoan đi thấy Kỷ Hoan có vẻ nghi ngại, vội giải thích: "Cô yên tâm, công tử chúng tôi đang đợi cô ở đây."
Kỷ Hoan vẫn còn thắc mắc, nhưng nữ Càn Nguyên kia rất kín miệng, Kỷ Hoan hỏi thêm cũng không hỏi ra được gì. Họ đến cổng trước của ngôi nhà, Kỷ Hoan mới xuống ngựa.
Eo cô hơi đau mỏi, bị người khác dẫn đi ngựa thực ra không hề thoải mái. Kỷ Hoan nghĩ, cô cũng phải dành thời gian học cưỡi ngựa.
Kỷ Hoan ngước mắt nhìn tấm biển trên cổng, thấy trên đó lại trống trơn.
Trong lúc Kỷ Hoan đang nhìn tấm biển ngẩn người, nữ Càn Nguyên vừa dẫn cô đi ngựa làm động tác mời, "Mời cô đi theo chúng tôi vào, thiếu gia nhà tôi đã đợi cô lâu rồi."
Kỷ Hoan gật đầu. Khi những hộ vệ này đến gọi cô trời vẫn còn tối, nên lúc đó cô không để ý đến thái độ của họ, bây giờ nhìn lại, Kỷ Hoan cứ cảm thấy mấy người này không giống hộ vệ của nhà họ Dư.
Cô không nói gì thêm, bước vào trong. Càng đi Kỷ Hoan càng thấy kinh ngạc, những ngôi nhà trong phủ này còn cầu kỳ hơn cả nhà họ Dư, hơn nữa toàn bộ phủ đệ có diện tích lớn hơn nhà họ Dư không ít.
"Mời đi lối này, Dư công tử đang đợi cô ở bên trong." Nữ Càn Nguyên dẫn đầu làm động tác mời, Kỷ Hoan bước vào trong, rất nhanh đã thấy Dư Bân đang đi đi lại lại bên trong.
"Dư huynh, có chuyện gì mà gấp gáp thế, tôi còn chưa kịp rửa mặt nữa." Kỷ Hoan lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ.
"Ôi chao, còn hơi đâu mà lo chuyện đó, Chủ thượng không thích đợi người, đã đợi cô gần nửa canh giờ rồi, mau đi theo tôi thôi." Dư Bân nói, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh.
Kỷ Hoan chưa từng thấy Dư Bân bộ dạng này, cứ như thể "Chủ thượng" trong lời anh ta nói là một loài quái vật hung dữ vậy, "Dư huynh, Chủ thượng mà huynh nói là ai vậy?"
"Không kịp rồi, mau đi theo tôi, chúng ta vừa đi vừa nói." Dư Bân nói rồi dẫn Kỷ Hoan rẽ qua một cánh cửa nhỏ bên cạnh, đi dọc theo hành lang dài vào trong.
Dư Bân vừa đi vừa nhanh chóng giải thích với Kỷ Hoan: "Thực sự không phải tôi cố ý giấu cô trước đây, chỉ là thân phận Chủ thượng rất đặc biệt, trước khi chưa xác định gặp cô, tôi không dám tiết lộ. Chủ thượng chính là Tứ Hoàng Nữ Thịnh Giác mà tôi từng nhắc đến với cô. Lát nữa cô nói chuyện nhớ cẩn thận, và tuyệt đối phải nói thật, Chủ thượng không thích người chơi khôn vặt."
"Được, tôi nhớ rồi." Kỷ Hoan gật đầu. Cô đoán người đứng sau nhà họ Dư có thân phận không tầm thường, nhưng cũng không ngờ đối phương lại là một vị Hoàng Nữ. Cô khẽ nhíu mày, đi theo Dư Bân đến một sân viện nằm sâu bên trong phủ đệ này, trên bảng đề ba chữ lớn Phi Vũ Các.
"Đến rồi, chính là ở đây, lát nữa tôi hành lễ thế nào, cô cứ hành lễ như vậy là được." Dư Bân khẽ nhắc nhở.
"Được." Kỷ Hoan thấy mặt Dư Bân đầy mồ hôi, bản thân cô cũng bị ảnh hưởng mà hơi căng thẳng. Vị Tứ Hoàng Nữ này rốt cuộc là người thế nào, mà có thể dọa Dư Bân đến mức này.
Rất nhanh, hai người bước vào tiền sảnh của Phi Vũ Các. Trong tiền sảnh, một cô gái trẻ đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách viết gì đó.
Dư Bân cẩn thận quỳ xuống trước mặt cô gái cách đó không xa, Kỷ Hoan cũng học theo Dư Bân quỳ xuống bên cạnh. Mặc dù có chút không quen, nhưng thời cổ đại chính là đặc biệt như vậy, đôi khi không quỳ thì có khi mất mạng.
"Chủ thượng, Kỷ Hoan đã được thần đưa đến rồi." Dư Bân có chút căng thẳng nói, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt cô gái trước bàn.
Cô gái kia thậm chí còn không ngẩng đầu lên, nhíu mày đưa tay xua xua, ngăn lời Dư Bân, rồi tiếp tục phê duyệt những thứ trên bàn đọc sách.
Dư Bân vội vàng cúi đầu quỳ xuống, không dám thở mạnh.
Kỷ Hoan cũng nhìn xuống hoa văn trên thảm, phi lễ vật thị (không phải lễ thì không nhìn), cô không muốn bị giết chỉ vì nhìn Tứ Hoàng Nữ này thêm vài lần.
Kỷ Hoan ước chừng qua vài nhịp thở, giọng Thịnh Giác truyền đến tai: "Cả hai đứng dậy nói chuyện đi."
Nghe Thịnh Giác nói vậy, Kỷ Hoan và Dư Bân mới vội vàng đứng dậy.
Kỷ Hoan cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phía sau bàn. Dù Kỷ Hoan đã gặp không ít cô gái xinh đẹp trong thế giới này, cô vẫn hơi kinh ngạc. Vị Tứ Hoàng Nữ này quả thực quá xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên, thậm chí còn kiều diễm động lòng người hơn nhiều Khôn Trạch nữ. Chỉ là làn da này quá tái nhợt, nếu người này đứng giữa đống tuyết, e rằng sẽ hòa làm một với màu tuyết.
Thịnh Giác thấy Kỷ Hoan đang nhìn mình, khẽ nhíu mày, rõ ràng không vui, "Sao? Ngươi có ý kiến gì về tướng mạo của bản vương?"
"Dân nữ không dám." Kỷ Hoan vội vàng nhận sai, Thịnh Giác mang lại cho cô cảm giác tính cách thất thường, Kỷ Hoan hơi hiểu vì sao Dư Bân lại căng thẳng đến vậy.
"Ha, được rồi, nghe nói mấy chiếc ấm trà này là do ngươi nung ra?" Thịnh Giác liếc nhìn Kỷ Hoan. Khi nàng nhìn người như vậy, tạo ra một cảm giác áp lực rất lớn, khiến người ta không còn cảm nhận được vẻ quyến rũ trên khuôn mặt nàng nữa.
"Là dân nữ nung ra cách đây không lâu." Kỷ Hoan cẩn thận đáp lời.
"Trà cụ ở Đại Lương quốc chúng ta phổ biến nhất là thanh từ và tử sa. Ngươi nghĩ ra cái kiến trản này bằng cách nào?" Thịnh Giác nói xong, mắt nhìn chằm chằm Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan đương nhiên biết Thịnh Giác đang nhìn mình, cô hít một hơi sâu, mở lời: "Nói ra e là Điện hạ không tin, phương pháp nung ấm này là do dân nữ nằm mơ thấy. Từ nhỏ dân nữ đã không được cha mẹ yêu thương, bị người nhà xa lánh, cách đây không lâu lại bị buộc phải phân gia. Trước khi phân gia, dân nữ đã mơ thấy giấc mơ đó không chỉ một lần, sau đó lại mơ thêm vài lần, đều là cùng một cảnh, đều liên quan đến việc nung kiến trản. Dân nữ liền liều mạng làm theo cách trong mơ, xây lò nung trong sân mới của mình, tốn không ít công sức mới nung ra được kiến trản giống hệt trong mơ."
Thịnh Giác ngồi sau bàn đọc sách, cười lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua Kỷ Hoan: "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật. Nếu không, một người chưa từng nung ấm trà như dân nữ, làm sao có thể đột nhiên tinh thông kỹ thuật nung ấm trà được? Phải biết rằng việc nung ấm rất được ưa chuộng ở Đại Lương quốc ta, muốn học nung ấm, chỉ riêng việc bái sư đã rất khó, chứ đừng nói đến việc tự mình nung ra thành phẩm sau khi học nghề."
Kỷ Hoan vừa nãy đã nghĩ rất nhiều, cô đương nhiên biết lời giải thích của mình không đáng tin, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là nói mình là người hiện đại xuyên không đến thế giới trong sách này. Hơn nữa, nếu cô bịa ra một kinh nghiệm học nung ấm nhiều năm, chỉ cần Thịnh Giác cho người điều tra sẽ bại lộ ngay. Chi bằng cứ nói là do mơ thấy, người xưa phần nào vẫn khá mê tín, Kỷ Hoan chỉ có thể giải thích như vậy.
"Tạm thời bản vương tin ngươi. Ngươi còn bao nhiêu ấm trà ở đó, bản vương muốn ngươi trong thời gian ngắn, bán được giá cao, tạo được danh tiếng. Những việc còn lại ngươi không cần lo lắng, bản vương tự sẽ cho người bảo vệ ngươi và người nhà ngươi." Thịnh Giác mở lời.
"Tỷ lệ thành phẩm của kiến trản thấp hơn nhiều so với thanh từ và tử sa, hơn nữa việc nung kiến trản đòi hỏi nguyên liệu rất cao, cần bùn đất và men chứa sắt. Một trăm phôi mộc đưa vào lò, có thể ra được mười, hai mươi chiếc kiến trản hoàn hảo đã là không dễ rồi, nhưng những chiếc kiến trản có chút lỗi nhỏ thì vẫn có thể bán được." Kỷ Hoan vội vàng giải thích.
Thịnh Giác nâng chiếc cốc trước mặt lên đánh giá một chút, "Vật quý hiếm, dùng cho kiến trản này cũng hợp lý. Nếu ta cần hàng trăm chiếc kiến trản hoàn hảo thì sao?"
Kỷ Hoan vội vã chắp tay: "Vậy cần phải xây lò rồng dựa vào núi. Lò nung nhỏ ở nhà dân nữ chỉ có thể nung được rất ít kiến trản mỗi lần, e rằng không thể đáp ứng được nhu cầu của Điện hạ."
Thịnh Giác gật đầu, "Vậy được, bản vương sẽ cung cấp cho ngươi đủ nhân lực và tài lực. Bắt đầu từ ngày mai, sẽ tiến hành chuẩn bị xây lò rồng mà ngươi nói."
Thịnh Giác nói rồi lại đánh giá Kỷ Hoan một lượt. Chỉ riêng về sự điềm tĩnh và khả năng đối đáp, Kỷ Hoan đã làm tốt hơn Dư Bân rất nhiều. Hơn nữa đây là lần đầu tiên Kỷ Hoan gặp nàng, nếu là dân thường bình thường gặp một người có thân phận hiển hách như nàng, khó tránh khỏi đổ mồ hôi lạnh, bối rối, thậm chí có người còn không nói được một câu trọn vẹn.
Kỷ Hoan lại hoàn toàn không giống loại dân thường mà nàng nghĩ, điều này khiến nàng thấy bất ngờ. Dù sao nói chuyện với người thông minh có năng lực sẽ đỡ rắc rối hơn nhiều, bất kể những lời Kỷ Hoan nói trước đó là thật hay giả, hiện tại xem ra đều là một nhân tài.
"Kỷ Hoan, kiến trản được nung thành, tiền bán được, ngươi định chia với bản vương thế nào?" Khóe môi Thịnh Giác cong lên một nụ cười, ánh mắt nhìn Kỷ Hoan.
Dư Bân đứng bên cạnh nghe mà lưng ướt đẫm mồ hôi, cuộc đối thoại của hai người anh ta đều nghe hết, mặt Dư Bân đầy mồ hôi, anh ta thực sự lo lắng thay cho Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan đối diện với Thịnh Giác, không kiêu ngạo cũng không tự ti mở lời: "Điện hạ chín phần, dân nữ chỉ cần một phần. Điện hạ là người làm đại sự, dân nữ chỉ là một cô gái thôn quê, không hiểu chuyện thiên hạ, chỉ muốn tích góp chút tiền để vợ và em gái có cuộc sống tốt hơn, bản thân cũng không có chí lớn gì, chỉ muốn làm một người rảnh rỗi giàu có mà thôi."
Sắc mặt Thịnh Giác không hiểu vì sao dịu đi một chút, gật đầu với Kỷ Hoan, "Ngươi thật thẳng thắn, người rảnh rỗi giàu có, nghe quả thực không tệ. Nhưng để bản vương độc chiếm chín phần, ngươi thực sự cam tâm tình nguyện?"
Kỷ Hoan vội vã chắp tay, nhìn Thịnh Giác, "Đương nhiên cam tâm tình nguyện. Dân nữ hôm nay đến đây, Điện hạ đã là chủ thượng của dân nữ rồi. Dù dân nữ có tài năng nung ấm này, nếu không có Điện hạ che chở, e rằng chẳng bao lâu sẽ bị người ta bóc lột đến tận xương. Dân nữ tuy thiển cận, nhưng đạo lý tội không ở người thường, mà ở vật quý giá dân nữ vẫn hiểu."
Thịnh Giác gật đầu, vẫy tay với Dư Bân đang đổ mồ hôi bên cạnh: "Ngươi lui xuống trước đi, ta còn có vài chuyện cần nói riêng với Kỷ Hoan."
Dư Bân vội vàng chắp tay xưng vâng, nhưng vẫn lo lắng nhìn Kỷ Hoan vài lần.
Kỷ Hoan thì đứng tại chỗ, chờ đợi lời tiếp theo của Thịnh Giác.
Dư Bân đi ra ngoài, cửa phòng lại đóng lại, Thịnh Giác lúc này mới ngẩng đầu lên, thong thả nói: "Kỷ Hoan, bản vương mấy tháng gần đây đều phải ở lại đây xử lý công việc, nhưng vẫn có nhiều điều bất tiện. Để che mắt thiên hạ, chủ nhân trên danh nghĩa của ngôi nhà này bắt đầu từ hôm nay là ngươi. Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu ý ta."
Kỷ Hoan khẽ nhíu mày, trong lòng có rất nhiều thắc mắc, nhưng đối diện với ánh mắt Thịnh Giác, cô không dám hỏi.
Thịnh Giác thấy Kỷ Hoan muốn nói lại thôi, cười nhẹ một tiếng mở lời: "Ngươi muốn biết tại sao ta không ở Dư phủ, mà lại dùng ngươi, người vừa mới quy phục ta, đúng không?"
"Dân nữ hổ thẹn." Kỷ Hoan vội vã chắp tay.
"Dư gia chỉ là thay ta thu gom tiền bạc ở khu vực này thôi, có nhiều chuyện họ không tiện biết, cũng không cần biết. Còn về phần ngươi? Bản vương đặt kỳ vọng lớn vào ngươi. Thái tử có sự ủng hộ của Lưu Thị Bình Châu trong ngành trà cụ, nên bản vương mới gấp gáp muốn ngươi làm cho kiến trản này nổi danh."
Trà cụ thoạt nhìn chỉ là vật dụng nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày, nhưng đối với người Đại Lương, trà cụ còn là một biểu tượng của thân phận. Người càng giàu có càng sẵn lòng chi tiền mua sắm trà cụ, ngay cả nhiều người dân thường cũng sẵn lòng tiết kiệm để mua một chiếc chén trà.
"Thần nhất định cố gắng hết sức." Kỷ Hoan nghe thấy hai chữ kỳ vọng lớn thì có chút bất an. Thịnh Giác này tâm tư sâu sắc, cô căn bản không nhìn thấu Thịnh Giác, nhưng hiện tại đã lên thuyền cướp rồi, muốn xuống cũng không còn khả năng nữa. Hơn nữa, trong xã hội phong kiến ăn thịt người này, nếu không có chút quan hệ, chỗ dựa nào, ngay cả người như Lý Vân Tranh cũng có thể dễ dàng chỉnh đốn cô.
Nghĩ như vậy, Kỷ Hoan cũng thấy nhẹ nhõm hơn, dù sao cô có ích với Thịnh Giác, hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
"Được rồi, không cần dân nữ dân nữ nữa, ngươi hiện tại đã là người của ta rồi, sau này cứ xưng thần là được. Còn nữa, lát nữa hãy dẫn người trong phủ về nhà ngươi đón người đi, đưa vợ và em gái ngươi đến đây ở, sau này phủ đệ này sẽ mang họ Kỷ." Thịnh Giác nói, khóe môi cong lên một nụ cười.
Kỷ Hoan lại thấy lạnh cả người. Cô chỉ muốn kiếm chút tiền làm phú bà, chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia vào những tranh chấp của các nhân vật lớn này. Thịnh Giác càng ưu đãi cô, cô càng cảm thấy bất an.
Thấy Kỷ Hoan im lặng không nói, Thịnh Giác nhìn thẳng Kỷ Hoan: "Sao? Ngươi không hài lòng với sự sắp xếp của bản vương sao?"
"Thần không dám, mọi việc đều do Chủ thượng quyết định." Rõ ràng giọng Thịnh Giác mềm mại, nhưng Kỷ Hoan chỉ cảm thấy như đi trên băng mỏng.
Thịnh Giác ngồi ngay ngắn sau bàn đọc sách, dùng khăn tay nhẹ nhàng che miệng ho khan, mất một lúc mới thở được, uống vài ngụm trà, cố gắng nén cơn ho.
"Sau này chuyện trong phủ và chuyện kiến trản ta sẽ không can thiệp nhiều, ngươi tự quyết định là được." Thịnh Giác tiếp tục nói.
"Chủ thượng có khỏe không, có cần thần đi gọi đại phu không?" Kỷ Hoan vội nói.
Thịnh Giác lại ho vài tiếng, xua tay nói: "Bệnh cũ rồi, không chết được đâu, khụ khụ khụ. Bách Xuyên, lát nữa bảo Lâm Phong và Hà Thanh gặp Kỷ Hoan, sau này sự an toàn của Kỷ Hoan và người nhà cứ giao cho hai người họ."
"Vâng, Chủ thượng."
Trong lúc Kỷ Hoan đang thắc mắc Thịnh Giác nói chuyện với ai, thì nghe thấy tiếng đáp lời từ trên đầu, sau đó một bóng người nhẹ nhàng từ xà nhà bay xuống, đáp xuống không xa trước mặt Kỷ Hoan nhẹ nhàng như chim én.
"Ngươi đưa nàng đi thay quần áo, ăn mặc đơn giản thế này, người ngoài sợ sẽ nghĩ bản vương bạc đãi ngươi." Thịnh Giác nói xong lại ho thêm một lúc lâu.
Bách Xuyên vội vàng nói: "Chủ thượng, người đã xử lý công việc cả buổi sáng rồi, chi bằng về phòng nghỉ ngơi một lát đi ạ."
Thịnh Giác ho thêm một lúc nữa, rồi mới nói: "Không sao đâu, các ngươi lui xuống trước đi."
Bách Xuyên thấy Thịnh Giác lại tiếp tục xem văn thư trên bàn, nàng quay người đi vài bước, làm động tác mời với Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan không dám lên tiếng, đi theo Bách Xuyên ra khỏi phòng. Ánh mắt cô nhìn người đi trước Bách Xuyên, nếu không phải người này lên tiếng, Kỷ Hoan căn bản không nhận ra trong phòng còn có người thứ ba, có thể thấy thân thủ của người dẫn đường phía trước phải tốt đến mức nào, hơn nữa còn là một nữ Khôn Trạch.
"Kỷ đại nhân, Chủ thượng thích yên tĩnh, sau khi người và người nhà chuyển đến đây, trừ khi có việc cần bẩm báo, nếu không không được tùy tiện đến Phi Vũ Các làm phiền." Bách Xuyên nhắc nhở.
Kỷ Hoan vội nói: "Đương nhiên rồi."
Bách Xuyên gật đầu nói tiếp: "Đi thẳng phía trước là nhà chính của phủ đệ này, sau này Kỷ đại nhân và người nhà cứ ở nhà chính giữa phủ là được. Mọi vật dụng sinh hoạt trong phòng đã được chuẩn bị đầy đủ, quần áo cũng đã chuẩn bị xong, tôi dẫn đại nhân qua xem."
"Được." Kỷ Hoan khô khan đáp một tiếng. Cái kiểu gọi đại nhân đại nhân này khiến cô thấy gượng gạo vô cùng.
Hai người đi mất một lúc mới đến sân viện ở giữa phủ đệ, "Đại nhân, đến nơi rồi."
Bách Xuyên nói rồi, bảo tất cả tỳ nữ và tiểu tì trong sân ra nhận người, "Sau này vị Kỷ đại nhân bên cạnh tôi đây chính là chủ nhân của các ngươi, sau này có chuyện gì, cứ nghe theo sự sai bảo của Kỷ đại nhân. Quản gia đâu, ngươi qua đây báo cáo công việc trong phủ với Kỷ đại nhân, rồi đưa Kỷ đại nhân đi tắm rửa một chút."
"Chủ nhân, tiểu nhân là Quản gia Quan Khắc Thành của phủ đệ này. Mọi sổ sách, danh sách tất cả tiểu tì, nha hoàn, tiểu nhân đều có ở đây. Chi bằng ngài cứ đi tắm rửa trước, tiểu nhân sẽ đợi ngài ở đây, sau đó đưa ngài đi xem sổ sách thu chi trong phủ." Quan Khắc Thành cười lấy lòng.
"Được." Kỷ Hoan gật đầu đáp. Bỗng dưng có thêm một phủ đệ lớn như vậy, Kỷ Hoan chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
"Chủ nhân, nô tỳ Đông Nhi, là đại nha hoàn trong phủ. Chủ nhân có nhu cầu gì, cứ dặn dò nô tỳ là được. Trong phòng đã chuẩn bị sẵn nước tắm và quần áo cho Chủ nhân rồi ạ."
Kỷ Hoan nhìn cô gái đang nói chuyện, cô gái trông điềm đạm lanh lợi, là một Trung Dung nữ.
"Được, tôi đi tắm rửa trước." Kỷ Hoan nói rồi bước vào phòng, có vài tiểu tỳ nữ muốn đi theo hầu hạ, Kỷ Hoan cười từ chối: "Tôi tự tắm là được, các cô cứ làm việc của mình đi."
Nói rồi, Kỷ Hoan đóng cửa phòng lại, nhìn thấy bồn tắm trong phòng, Kỷ Hoan suýt rưng rưng nước mắt. Ở thôn quê, đun nước tắm rửa rất phiền phức, nên họ thường chỉ đun một ít nước để lau người, hiếm khi có cơ hội được ngâm mình trong bồn tắm.
Kỷ Hoan nhanh chóng bước tới, thoải mái bắt đầu tắm rửa. Nhưng vừa tắm, Kỷ Hoan lại thấy uể oải. Thịnh Giác càng đối xử tốt với cô, càng chứng tỏ cái giá cô phải trả càng lớn, nhưng hiện tại sự đã rồi, cô không thể thay đổi được nữa. Hơn nữa, trong xã hội phong kiến ăn thịt người này, nếu cô không có chút quan hệ, chỗ dựa nào, ngay cả người như Lý Vân Tranh cũng có thể dễ dàng chỉnh đốn cô.
Nghĩ như vậy, Kỷ Hoan cũng thấy thoải mái hơn, dù sao cô có ích với Thịnh Giác, trước mắt cũng chỉ có thể tính từng bước một thôi.
Kỷ Hoan thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, trong khi đó, cha mẹ của Lý Vân Tranh ở bên kia đã tìm đủ mọi mối quan hệ trong huyện thành suốt mấy ngày nhưng không có kết quả. Lý Vân Tranh vẫn bị giam giữ trong nha môn huyện. Phùng Thư Dương biết Dư Bân rất coi trọng người bạn Kỷ Hoan này, vì vậy, với tội danh lạm dụng công quyền, cộng thêm tội danh cưỡng ép Khôn Trạch (Omega) ly hôn, ông ta đã cho người quất Lý Vân Tranh một trận roi thật đau, sau đó lại căn cứ theo luật pháp, tuyên án Lý Vân Tranh ba năm tù giam.
Sau khi nghe tin này, cha mẹ Lý Vân Tranh suýt nữa chết đứng tại chỗ. Họ chạy đến cổng nha môn làm loạn, nhưng lại bị đuổi ra ngoài và được thông báo rằng nếu có lần sau, họ sẽ bị bắt giữ ngay lập tức vì tội gây rối trật tự nha môn. Hai người họ mới chịu im lặng.
Tuy nhiên, hai người cho rằng chính vì chuyện của Khương Ngữ Bạch mà con trai họ mới bị bắt và mất đi công danh, nên họ xông thẳng đến chỗ Khương Phong Thu để liều mạng với ông ta.
"Khương Phong Thu, con trai tôi vốn đã đỗ tú tài, còn làm văn thư trong nha môn, tiền đồ tươi sáng như vậy, tất cả đều bị con gái sao chổi của ông hủy hoại hết rồi, tôi phải liều mạng với ông!"
"Hả? Vân Tranh không phải mấy ngày trước vẫn còn tốt đó sao? Sao lại bị hủy hoại?" Lúc này Khương Phong Thu vẫn chưa biết Lý Vân Tranh đã bị tống vào đại lao.
"Ông còn mặt mũi mà nói! Đều tại con gái sao chổi của ông hại đó! Con trai tôi bị nha môn bắt vào đại lao rồi, phải ở trong đó một năm lận, công danh cũng mất luôn rồi! Tôi phải liều mạng với ông!" Mẹ Lý Vân Tranh vừa nói vừa xông lên đánh Khương Phong Thu.
Khương Phong Thu vội vàng tránh đi, vừa tránh vừa nói: "Tôi thực sự không biết chuyện này, hơn nữa cũng không trách tôi. Tôi đã sớm đồng ý cho con gái tôi ly hôn với Kỷ Hoan rồi về làm thiếp cho Vân Tranh. Là Kỷ Hoan gây khó dễ ở giữa, các người muốn hận thì cứ hận Kỷ Hoan đi, thật sự không liên quan gì đến tôi."
"Kỷ Hoan, được lắm! Ông dẫn đường đi! Hôm nay tôi hoặc là liều mạng với các người, hoặc là liều mạng với Kỷ Hoan, các người chọn đi!" Cha mẹ Lý Vân Tranh cùng người nhà nói. Tổng cộng họ đến năm sáu người, đều là những người chuẩn bị dựa hơi Lý Vân Tranh, không ngờ Lý Vân Tranh lại bị bắt vào trong đó.
"Dễ thương lượng mà, dễ thương lượng mà. Đi, tôi dẫn các người đi tìm Kỷ Hoan," Khương Phong Thu cười nói. Dù sao thì ông ta đã ngứa mắt tên nhà quê Kỷ Hoan từ lâu rồi, lần trước Kỷ Hoan còn dám đánh hai đứa con trai ông ta, để những người này đánh cho Kỷ Hoan một trận thật đau thì ông ta mới hả giận. Còn Khương Ngữ Bạch, hoàn toàn không nể mặt người cha này, chính ông ta cũng không cần đứa con gái sao chổi đó.
Cha mẹ Lý Vân Tranh nghe Khương Phong Thu nói vậy, cơn giận mới vơi đi chút ít. Cả nhóm hung hăng kéo nhau đi về phía Đông Ngưu Thôn.
Kỷ Hoan ở phía bên kia lúc này đã ngồi trên xe ngựa quay về Đông Ngưu Thôn. Nàng mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, thắt eo bằng một chiếc đai nạm ngọc bích, mái tóc búi đơn giản được cố định bằng vài chiếc trâm vàng. Cùng với khuôn mặt vốn đã thanh tú, xinh đẹp của nàng, cả người toát lên vẻ cao quý vô cùng.
Bên ngoài xe ngựa, ngoài người đánh xe còn có tám người hộ vệ cưỡi ngựa đi theo, cả đoàn đang nhanh chóng tiến về phía Đông Ngưu Thôn.
Khương Phong Thu và hai đứa con trai đi phía trước dẫn đường, nhớ lại kinh nghiệm lần trước bị người trong Đông Ngưu Thôn ném ra ngoài, không khỏi có chút nhụt chí, "Lần trước chúng tôi bị người Đông Ngưu Thôn đuổi ra, người trong thôn đều nhận ra chúng tôi rồi, hay là các ông đi trước đi?"
"Hừ, Khương Phong Thu, nhìn cái bản lĩnh hèn kém của ông kìa!" Cha Lý Vân Tranh mắng. Dù sao con trai ông cũng vào đại lao rồi, ông liều mạng cũng phải trả thù cho con.
Vì họ đi đông người, thêm cả người nhà họ Khương nữa là có tới chín người, nên chẳng mấy chốc đã gây náo động ở Đông Ngưu Thôn.
Một số người rảnh rỗi cũng lén lút đi theo sau, cuối cùng lại theo đến trước cửa nhà Kỷ Hoan. Phải nói rằng, trong suốt một năm qua, nơi xảy ra nhiều chuyện nhất trong thôn là nhà Kỷ Hoan, và nơi thay đổi nhiều nhất cũng là nhà Kỷ Hoan.
Khương Phong Thu chỉ vào cánh cửa gỗ cách đó không xa: "Chính là chỗ đó, đó là nhà Kỷ Hoan."
"Bà nó, đi, chúng ta đi đòi công bằng cho con trai!" Cha Lý Vân Tranh vừa nói vừa giận dữ chạy đến đập cửa.
Kỷ Xảo nghe tiếng đập cửa dồn dập, vừa chạy nhanh ra mở cửa vừa nói: "Đến ngay, đến ngay."
Đợi đến khi cô bé mở cửa, thấy có Khương Phong Thu trong số những người đến, muốn đóng cửa lại thì đã không kịp nữa rồi.
Mẹ Lý Vân Tranh như một mụ phù thủy chỉ vào Kỷ Xảo hỏi: "Ngươi là ai? Kỷ Hoan đâu?"
"Các người tìm chị tôi có việc gì?" Cô bé thấy đối phương đông người, trong lòng lập tức thấy bất an. Trong nhà chỉ có cô bé và chị Ngữ Bạch là hai Khôn Trạch, hoàn toàn không phải là đối thủ của những người này.
Khương Ngữ Bạch nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng vội vàng chạy ra. Thấy đối phương đến đông, cô lập tức che Kỷ Xảo sau lưng và hỏi: "Các người muốn làm gì?"
"Làm gì hả? Khương Ngữ Bạch, cái đồ hồ ly tinh! Ngươi hại con trai ta mất công danh, giờ còn phải ngồi tù một năm, chúng ta liều mạng với ngươi!" Mẹ Lý Vân Tranh vừa khóc vừa la hét như một mụ phù thủy.
"Nếu hôm nay các người động đến chúng tôi, thì cũng đã phạm pháp, đến lúc đó sẽ ngồi tù ở nha môn cùng với Lý Vân Tranh!" Khương Ngữ Bạch lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Lý Vân Tranh nói.
Quả nhiên, mẹ Lý Vân Tranh có chút sợ hãi, kéo tay áo cha Lý Vân Tranh: "Ông nó, chúng ta phải làm sao đây?"
"Làm sao là làm sao? Nghe cái đồ hồ ly tinh này hù dọa bà thôi! Hôm nay tôi phải thay con trai cào nát mặt cô, xem cô còn dám quyến rũ người ta nữa không!" Nói rồi, cha Lý Vân Tranh chuẩn bị ra tay với Khương Ngữ Bạch.
Nhưng cú tát của ông ta không hề chạm được vào Khương Ngữ Bạch một chút nào. Cổ tay ông ta bị một Nữ Càn Nguyên (Alpha nữ) từ trên trời rơi xuống nắm chặt. Kèm theo một tiếng "rắc" giòn tan, cổ tay của cha Lý Vân Tranh bị Nữ Càn Nguyên đó tháo khớp trực tiếp, đau đến nỗi cha Lý Vân Tranh kêu la thất thanh.
"Ái da, đau chết tôi rồi! Giết người rồi! Có ai quản không! Tay tôi gãy rồi!" Cha Lý Vân Tranh khóc đến chảy cả nước mắt.
Mẹ Lý Vân Tranh đỡ cha Lý Vân Tranh, quay sang những người nhà họ Lý phía sau: "Còn đứng đực ra đó làm gì, mau xông lên đi!"
Bốn người còn lại đồng loạt xông lên. Nhưng Nữ Càn Nguyên thân hình mảnh khảnh kia không hề dùng nhiều sức lực, chỉ với một cú đẩy và kéo, hai người nhà họ Lý đã bị quăng ra xa, một người khác bị đá ngã lăn ra đất, và người còn lại cũng bị Nữ Càn Nguyên kia nhẹ nhàng đạp một cái, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Mẹ Lý Vân Tranh thấy người này quá lợi hại, dứt khoát ngồi bệt xuống đất khóc lóc gào thét: "Cứu mạng! Còn có vương pháp không! Giết người rồi! Giết người rồi!"
Người trong thôn tán thưởng trước võ nghệ của Nữ Càn Nguyên này. Trong khi đó, xe ngựa của Kỷ Hoan lúc này cũng đã rẽ vào con đường này. Mọi người thấy rất nhiều người cưỡi ngựa và một chiếc xe ngựa còn lộng lẫy hơn xe ngựa nhà họ Dư đi tới, liền vội vàng tránh đường.
Mẹ Lý Vân Tranh nhìn những người này, nhất thời cũng quên cả việc ăn vạ.
Đợi xe ngựa dừng hẳn, Kỷ Hoan mới vén rèm cửa bước xuống từ xe ngựa. Các hộ vệ phía sau nàng cũng xuống ngựa, đứng vây quanh bảo vệ Kỷ Hoan.
Lần này, đừng nói là Khương Ngữ Bạch, mà tất cả mọi người có mặt đều sững sờ. Mãi lâu sau, mới có một người dân yếu ớt lên tiếng: "Kỷ Hoan?"
Kỷ Hoan mỉm cười với người đó: "Là tôi."
Nói rồi, nàng dẫn người đi về phía Khương Ngữ Bạch. Nữ Càn Nguyên đứng bên cạnh Khương Ngữ Bạch chắp tay cúi chào Kỷ Hoan: "Chủ nhân, chuyện người giao phó, tôi đã hoàn thành rồi."
Kỷ Hoan gật đầu, có chút chưa quen với cách xưng hô này, nhưng vẫn đáp lại: "Vất vả cho cô."
Sau đó, nàng vội vàng nhìn Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo, nhẹ nhàng hỏi: "Hai đứa không sao chứ?"
Khương Ngữ Bạch lắc đầu, khi nhìn trang phục của Kỷ Hoan thì muốn nói lại thôi. Bộ quần áo này của tỷ tỷ, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết làm bằng chất liệu rất quý giá, cộng thêm chiếc đai lưng bằng ngọc và trâm vàng trên đầu, cái nào cũng đẹp hơn cái nấy. Hơn nữa, tỷ tỷ còn thoa cả son phấn, kết hợp với bộ trang phục này thì lại càng xinh đẹp hơn. Khương Ngữ Bạch nhất thời không thể rời mắt.
Kỷ Hoan thấy Khương Ngữ Bạch cứ nhìn mình chằm chằm, nàng vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Khương Ngữ Bạch và bóp nhẹ, sau đó mới quay sang nhìn những người như Khương Phong Thu. Nàng chưa từng gặp người nhà họ Lý, nên nhìn thẳng vào Khương Phong Thu, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Khương Phong Thu nhìn trang phục của Kỷ Hoan, rồi nhìn những hộ vệ đi theo bên cạnh nàng, chỉ tay về phía Kỷ Hoan, lắp bắp mở lời: "Kỷ Hoan, cô, cô, cô..."
"Ngươi bị lắp từ bao giờ vậy? Mấy ngày không gặp mà ngay cả lời cũng không biết nói, thật vô dụng," Kỷ Hoan nhướng mày châm biếm.
"Cô nói chuyện với tôi kiểu gì đấy!" Khương Phong Thu thấy có nhiều người đứng xem náo nhiệt như vậy, tức giận đến mức mặt mày tái mét, nhưng khi nhìn thấy những hộ vệ bên cạnh Kỷ Hoan, Khương Phong Thu lại không thể tỏ ra cứng rắn được nữa, ông ta mở lời: "Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi, là người nhà Lý Vân Tranh muốn tìm cô báo thù. Họ nói Lý Vân Tranh phải ngồi tù ba năm, công danh cũng mất, nói đều là do cô hại, nên muốn liều mạng với cô."
Kỷ Hoan khẽ cười một tiếng. Cái Khương Phong Thu này đúng là kẻ gió chiều nào xoay chiều đó. Chuyện hôm nay không thể không liên quan đến Khương Phong Thu, vậy mà ông ta lại tự gỡ mình ra sạch sẽ.
Kỷ Hoan liếc lạnh nhìn mấy người nhà họ Lý: "Lý Vân Tranh bị nha môn kết án ba năm là tội đáng phải chịu. Nếu các người không phục, hoàn toàn có thể đến nha môn kêu oan, chứ không phải trút giận lên chúng tôi-những người bị hại. Tình cảm giữa tôi và nương tử luôn rất tốt, nhưng con trai các người lại muốn ép chúng tôi ly hôn, chỉ riêng điều này đã vi phạm luật pháp Đại Lương. Sao? Hôm nay các người đến gây rối, là muốn vào đại lao ăn cơm tù chung với con trai các người?"
Mẹ Lý Vân Tranh có chút sợ hãi, nhưng vẫn không chịu thua: "Kỷ Hoan, cô đừng tưởng nói như vậy là có thể dọa được chúng tôi! Người của cô đã động thủ đánh người trước, tay chồng tôi còn bị người phụ nữ kia đánh gãy! Cô phải đền lại cánh tay cho chồng tôi!"
Kỷ Hoan lạnh lùng cười với bà ta: "Thật sao? Tôi lại thấy đánh còn nhẹ quá. Những kẻ cặn bã như các người nên chết sớm mới phải. Rõ ràng là các người gây chuyện trước, giờ lại đặt mình vào vị trí nạn nhân để khóc lóc. Tôi thấy thay các người mà xấu hổ. Còn con trai các người, mất công danh lại còn vào đại lao, sau này sẽ không còn cơ hội tham gia khoa cử nữa. Các người nên nghĩ cách dạy con trai mình trồng trọt thì hơn."
Nói xong, mẹ Lý Vân Tranh lại ôm lấy cha Lý Vân Tranh khóc lóc gào thét, nhưng không ai quan tâm.
Kỷ Hoan nhẹ nhàng nói với Khương Ngữ Bạch và Kỷ Xảo: "Hai đứa vào trong thu dọn đồ đạc, xem có thứ gì quan trọng cần mang theo không. Chăn màn và quần áo thì không cần, trong phủ đều có đồ mới hết."
Khương Ngữ Bạch ngơ ngác nhìn Kỷ Hoan: "Tỷ tỷ, phủ gì ạ? Chúng ta sẽ chuyển đến nhà họ Dư ở sao?"
Kỷ Xảo cũng gật đầu, mù mờ nhìn tỷ tỷ mình.
Kỷ Hoan thấy vẻ mặt này của Khương Ngữ Bạch thật dễ thương, ngứa tay muốn nhéo cô bé, nhưng nghĩ có nhiều người ngoài ở đây nên đành nhịn, cười giải thích: "Đi đến phủ nhà người ta làm gì? Là phủ đệ của chính chúng ta. Có người muốn mua toàn bộ kiến trản (bát trà) của ta, họ trả giá rất cao. Ta liền mua thẳng một căn nhà ở huyện thành. Còn những hộ vệ này sau này chính là người trong phủ chúng ta."
Khương Ngữ Bạch vẫn còn mơ hồ, còn Kỷ Xảo thì hoàn toàn không dám tin. Kỷ Hoan đưa tay đẩy nhẹ hai cô bé và cười nói: "Mau vào thu dọn đi, hai đứa còn đứng đờ ra đó làm gì. Nhớ kỹ, chỉ lấy những thứ quan trọng nhất thôi, đồ dùng hàng ngày trong phủ đều đã chuẩn bị sẵn hết rồi, chúng ta chỉ cần người chuyển qua là được."
"À, à." Khương Ngữ Bạch dù còn ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, Kỷ Xảo cũng vậy, dù không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, nhưng nghe lời tỷ tỷ là đúng rồi.
Thấy hai cô bé quay vào phòng thu dọn, Kỷ Hoan mới nói với Nữ Càn Nguyên vừa ra tay: "Lâm Phong, làm phiền cô dẫn người ném hết những kẻ nhà họ Lý này ra khỏi Đông Ngưu Thôn. Loại người không sạch sẽ này, nhìn nhiều dễ buồn nôn. À, và giúp ông ta nối cánh tay lại đi, tránh cho chúng ta bị người ta tống tiền."
"Vâng," Lâm Phong khẽ cúi đầu đáp, rồi nhanh như gió đã đến trước mặt cha Lý Vân Tranh. Lâm Phong dùng tay kéo cánh tay của cha Lý Vân Tranh đỡ lên trên, lại một tiếng "cách" giòn tan nữa vang lên. Cha Lý Vân Tranh suýt ngất đi, đau đến nhăn răng nhếch mép, nhưng cánh tay thì có thể cử động lại được.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn sáu người nhà họ Lý, thanh kiếm trong tay chưa hề tuốt khỏi vỏ, chỉ múa một đường kiếm hoa đẹp mắt, lạnh giọng nói: "Mời đi."
Đã chứng kiến võ nghệ của Lâm Phong, không cần các hộ vệ khác phải động thủ, người nhà họ Lý lủi thủi đi về phía ngoài thôn. Lâm Phong chỉ đi theo từ xa, không hề dùng bất kỳ biện pháp ép buộc nào, nhưng mấy người kia không dám làm càn nữa.
Nhị Trụ Tử và vài người khác nghe tin cũng vội vàng chạy đến, nhưng khi thấy trang phục của Kỷ Hoan, mấy người họ cũng sững sờ.
Nhị Trụ Tử càng lúc càng chỉ tay về phía Kỷ Hoan, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới mở lời: "Kỷ Hoan, cô đây là...?"
"Là cái vụ làm ăn lần trước tôi nói với mấy anh đã có manh mối rồi. Tôi cũng đang định đi tìm mấy anh đây. Đi, chúng ta vào trong nói chuyện," Kỷ Hoan nhìn bốn người và cười nói.
Khương Phong Thu cũng đứng đó nghe ngóng đã lâu, đại khái cũng nghe được chút ít, vội vàng cười lấy lòng: "Kỷ Hoan, trước đây là lỗi của nhạc phụ, nhưng tôi đã sớm nói cô là người có tiền đồ lớn, nếu không tôi cũng sẽ không gả con gái cho cô. Cô xem, không phải tôi đã nói đúng rồi sao?"
"Đúng vậy Kỷ Hoan, cha thấy trọng vọng cô nên mới gả em gái cho cô đấy. Chuyện trước đây đều là Lý Vân Tranh gây chuyện, hắn chỉ là ghen tị với tài hoa của cô thôi," Khương Hồng Lợi, anh trai cả của Khương Ngữ Bạch, lập tức tiếp lời.
"Phải, phải, chúng ta đều là người một nhà mà, có hiểu lầm thì nói rõ là được rồi. Cha tôi chỉ có một mình em gái tôi là con gái thôi, trước khi em ấy xuất giá, cả nhà chúng tôi đã nâng niu em ấy như bảo bối đấy. Bây giờ cô phát đạt rồi, không thể quên cái tốt của nhà họ Khương chúng tôi đâu," Khương Hồng Lộc cũng vội vàng tiếp lời, sợ nói chậm thì lợi ích sẽ bị mất.