Xuyên Thành Kẻ Tồi Tệ Hiếu Thảo Mù Quáng A Thời Cổ Đại

Chương 20

Trong bếp chỉ còn lại Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch, Khương Ngữ Bạch nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, chúng ta thật sự sẽ ở lâu dài sao?"

 

Kỷ Hoan cười với cô, dịu dàng nói: "Không cần lo lắng, nói không chừng lát nữa người nhà họ Kỷ sẽ đến. Chỉ là lần này chúng ta không thể dễ dàng quay về như vậy."

 

Khương Ngữ Bạch không rõ Kỷ Hoan muốn làm gì, nhưng nghe giọng điệu thoải mái của Kỷ Hoan, Khương Ngữ Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Dọn dẹp xong nhà bếp, Kỷ Hoan mới nắm tay Khương Ngữ Bạch về phòng.

 

Mùa đông nông nhàn, cũng không có nhiều việc phải làm. Kỷ Hoan lại nằm trên giường, dưỡng tinh súc duệ (nghỉ ngơi lấy sức), lát nữa người nhà họ Kỷ mà đến, cô còn phải đấu trí với họ.

 

Thấy Khương Ngữ Bạch vẫn ngồi trên ghế dài, Kỷ Hoan vén chăn bên ngoài lên, vỗ vỗ bên cạnh: "Qua đây nằm một lát, ngồi ngốc ở đó làm gì."

 

Vành tai Khương Ngữ Bạch hơi ửng hồng, dù biết Kỷ Hoan không định làm gì mình, nhưng vẫn ngại ngùng không thôi. Nhưng trong phòng lạnh, cô lại không có việc gì làm, nên cũng đành nghe lời lên giường nằm bên cạnh Kỷ Hoan.

 

Kỷ Hoan giúp cô đắp chăn xong, lúc này mới nằm xuống nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

 

Khương Ngữ Bạch nằm một lúc, thấy Kỷ Hoan không có động tĩnh, lúc này mới len lén quay người lại, nằm đối mặt với Kỷ Hoan trên giường.

 

Khương Ngữ Bạch cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là muốn nhìn Kỷ Hoan.

 

Bị con thỏ trắng nhỏ nhìn chằm chằm như vậy, Kỷ Hoan vốn đang chuẩn bị ngủ làm sao mà không biết. Cô mở mắt ra, quả nhiên bắt gặp con thỏ trắng nhỏ đang nhìn trộm mình.

 

Kỷ Hoan nháy mắt với Khương Ngữ Bạch, cười hỏi: "Có đẹp không?"

 

Khương Ngữ Bạch cúi đầu không dám nhìn vào mắt Kỷ Hoan, đưa tay kéo chăn lên trên, che đi nửa khuôn mặt đỏ bừng của mình.

 

Kỷ Hoan cười khẽ vài tiếng, sau đó thấy con thỏ trắng nhỏ trước mặt đến vành tai cũng đỏ bừng.

 

Kỷ Hoan đưa tay vào trong chăn tìm một lúc, rất nhanh đã chạm vào tay của con thỏ trắng. Cô dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ hai cái lên đó, cười hỏi: "Sao lại dễ ngại ngùng thế, có phải là không cho em xem đâu."

 

Nói xong, con thỏ trắng nhỏ gần như vùi cả khuôn mặt vào trong chăn.

 

Kỷ Hoan thấy cô da mặt mỏng, liền dịu dàng nói: "Được rồi, không trêu em nữa, lo lắng cả buổi sáng, nằm yên ngủ một giấc đi."

 

Nói xong, Kỷ Hoan liền nhắm mắt, lần này là thật sự muốn ngủ.

 

Khương Ngữ Bạch vùi đầu một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Hoan lần này không mở mắt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô phát hiện kể từ sau khi ngã xuống nước, Kỷ Hoan không chỉ đối xử tốt với cô, mà còn rất thích trêu chọc cô.

 

Trong chăn ấm áp, Khương Ngữ Bạch không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

 

Trong phòng vẫn hơi lạnh, Kỷ Hoan ngủ một lúc liền ôm Khương Ngữ Bạch vào lòng. Khương Ngữ Bạch dường như đã quen, rất tự nhiên rúc vào lòng Kỷ Hoan, ngủ rất say.

 

Lúc tỉnh lại, Kỷ Hoan thấy trong lòng mình có thêm một con thỏ nhỏ thơm mềm. Kỷ Hoan không biết từ lúc nào lại ôm Khương Ngữ Bạch vào lòng.

 

Khương Ngữ Bạch dựa vào cô, trong chăn rất ấm, Kỷ Hoan có chút không nỡ rời khỏi hơi ấm khó khăn lắm mới tích tụ được trong chăn, vì vậy không buông Khương Ngữ Bạch trong lòng ra.

 

Cô cúi đầu nhìn con thỏ trắng nhỏ, thấy hàng mi dài của con thỏ trắng đang chớp chớp. Mắt Kỷ Hoan cong lên, cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị dân làng xa lánh, Kỷ Hoan không thể hiểu nổi.

 

Tay cô đặt sau eo Khương Ngữ Bạch nhẹ nhàng xoa xoa, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, rất thoải mái. Không biết có phải là ảo giác không, Kỷ Hoan luôn cảm thấy nhiệt độ trên người Khương Ngữ Bạch cao hơn nhiệt độ trên người mình, nếu không thì chắc chắn cô sẽ không mỗi lần ngủ đều ôm cô gái nhỏ vào lòng.

 

Con thỏ nhỏ ngủ rất say, như không hài lòng với việc tay Kỷ Hoan đang cử động loạn xạ sau eo mình, con thỏ nhỏ vùi đầu vào cổ Kỷ Hoan cọ cọ. Nụ cười trên môi Kỷ Hoan càng rõ hơn, cô rất thích con thỏ nhỏ chủ động làm nũng với mình. Chỉ là lúc con thỏ trắng nhỏ tỉnh táo thì ngại ngùng, sẽ không cọ cô như thế này.

 

Lại ôm Khương Ngữ Bạch nhìn một lúc, Khương Ngữ Bạch trong lòng Kỷ Hoan mới từ từ tỉnh dậy.

 

Khương Ngữ Bạch vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngước mắt lên đã thấy khuôn mặt Kỷ Hoan ở ngay trước mắt. Khương Ngữ Bạch muốn lùi lại, sau đó phát hiện eo mình cũng bị Kỷ Hoan ôm rồi, không còn chỗ nào để lùi. Thế là con thỏ nhỏ ngại ngùng, luống cuống, liền vùi mặt vào lòng Kỷ Hoan.

 

Kỷ Hoan thấy con thỏ trắng nhỏ lại ngại ngùng, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng con thỏ trắng, dịu dàng an ủi: "Có gì đâu? Chúng ta đã thành thân rồi, tỉnh dậy trong lòng tôi có gì không đúng à?"

 

Nói xong, Kỷ Hoan phát hiện Khương Ngữ Bạch đến cổ cũng đỏ bừng. Cô bật cười lắc đầu, cũng may là cô không có hứng thú yêu đương, nếu không con thỏ nhỏ dễ ngại ngùng thế này, đã sớm bị ăn sạch rồi. (Editor: chỉ là vấn đề thời gian...)

 

"Chị ơi, chị đừng nói nữa." Giọng nói của con thỏ nhỏ từ trong lòng Kỷ Hoan truyền ra, còn mềm hơn cả tiếng mèo con kêu.

 

Kỷ Hoan đưa tay vỗ nhẹ con thỏ nhỏ trong lòng, dịu dàng nói: "Được, không trêu em nữa."

 

Khương Ngữ Bạch ngoan ngoãn co rúm trong lòng Kỷ Hoan. Kỷ Hoan nói chuyện trêu chọc khiến cô ngại ngùng, không nói nữa, cô cũng ngại ngùng.

 

Cô luôn cảm thấy Kỷ Hoan đang nhìn mình. Khương Ngữ Bạch len lén nhìn Kỷ Hoan, sau đó bắt gặp ánh mắt chứa ý cười của Kỷ Hoan. Khương Ngữ Bạch lại ngại ngùng vùi mặt vào lòng Kỷ Hoan.

 

Kỷ Hoan thấy con thỏ nhỏ ngại ngùng như vậy, bật cười đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Khương Ngữ Bạch: "Sau này ôm nhiều vài lần, quen là được."

 

Bên má Khương Ngữ Bạch đỏ bừng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Sau này ôm nhiều vài lần? Chị ấy thích gần gũi với mình sao?

 

Khương Ngữ Bạch chỉ cảm thấy trong lòng như ngấm mật, một hạt giống ngọt ngào được gieo vào đáy lòng, cùng với sự thay đổi tâm lý từng ngày của mình, hạt giống dường như cũng có dấu hiệu nảy mầm.

 

"Cốc cốc cốc." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, theo sau đó là giọng của Kỷ Văn: "Kỷ Minh đến rồi, hiện đang ở phòng ăn đợi hai người, chị xem có muốn gặp hay không?"

 

Nghe thấy giọng Kỷ Văn, Kỷ Hoan chỉ cảm thấy con thỏ nhỏ trong lòng mình càng nóng hơn. Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Khương Ngữ Bạch an ủi, tiện miệng đáp: "Tôi qua ngay đây, phiền em rồi."

 

"Có gì đâu mà phiền, đều là người một nhà." Kỷ Văn truyền lời xong, rất nhanh đã rời đi.

 

Kỷ Hoan cúi đầu nhìn con thỏ trắng nhỏ trong lòng, khóe môi hơi nhếch lên, cá quả nhiên đã cắn câu.

 

"Đi thôi, chúng ta nên đi gặp Kỷ Minh rồi." Kỷ Hoan dịu dàng nói.

 

Khương Ngữ Bạch từ trong lòng Kỷ Hoan hơi ngồi dậy, vành tai vẫn còn đỏ bừng. Cô không dám nhìn Kỷ Hoan, tự mình đứng dậy khỏi người Kỷ Hoan.

 

Mắt Kỷ Hoan cong lên, bộ dạng hoảng hốt của con thỏ trắng nhỏ cũng thật đáng yêu. Nhưng bây giờ có việc rồi, cô phải ra ngoài gặp Kỷ Minh trước.

 

Kỷ Hoan cũng đứng dậy, gấp chăn lại, mặc áo khoác ngoài, lúc này mới cùng Khương Ngữ Bạch đi về phía phòng ăn.

 

Kỷ Minh đã ngồi ở phòng ăn một lúc, thấy Kỷ Hoan đến, Kỷ Minh vừa thở phào nhẹ nhõm lại bắt đầu căng thẳng. Sự thay đổi gần đây của Kỷ Hoan quá lớn, Kỷ Minh sợ mình sẽ không nhận được lợi ích gì từ Kỷ Hoan, hơn nữa hắn còn hơi sợ gia đình chú hai xem hắn là trò cười.

 

Kỷ Minh đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười với Kỷ Hoan, giọng điệu hòa nhã hơn hẳn ngày thường: "Em hai, chúng ta đều là người một nhà, bố mẹ cũng nói rồi, sau này sẽ không để hai em vất vả như vậy nữa. Việc nhà, mỗi nhà làm một ngày, luân phiên nhau, em xem, có thể nể mặt anh cả, chúng ta về nhà đi."

 

Kỷ Hoan ngay từ lúc hắn nói những lời vô nghĩa này đã bắt đầu chuẩn bị cảm xúc. Giờ phút này, Kỷ Hoan vành mắt đỏ hoe, bộ dạng như sắp khóc đến nơi: "Anh cả, bố mẹ vốn dĩ không muốn gặp em, người như em, về cũng chỉ làm vướng chân mọi người. Bây giờ em chỉ có thể mặt dày ở nhờ nhà chú hai. Lúc anh về, nhớ nói với bố mẹ giúp em, nói con gái bất hiếu, không thể tiếp tục chăm sóc hai người được nữa."

 

Kỷ Minh lúc này có chút sốt ruột: "Không phải em hai, chuyện trước đây chúng ta cũng có lỗi, không hoàn toàn là lỗi của em. Đều tại chị dâu em, làm chút việc cũng lề mề, nếu không cũng không đến nỗi xảy ra chuyện hôm nay. Em yên tâm, về nhà anh nhất định sẽ dạy dỗ lại chị ấy."

 

Kỷ Hoan buồn bã lắc đầu: "Không phải vấn đề của chị dâu, là do em và Ngữ Bạch làm chưa đủ tốt. Nếu chúng em mệt chết ở ngoài đồng, trên núi, có lẽ bố mẹ mới nói chúng em được một câu tốt, đúng không?"

 

"Không phải Kỷ Hoan, không thể nói như vậy. Bố mẹ không có ý muốn ép chết hai em, em đừng có làm bậy." Kỷ Minh lần này thật sự có chút sợ. Chỉ riêng chuyện này bị Kỷ Hoan phanh phui ra, nhà họ Kỷ đã bị dân làng khinh bỉ rồi. Nếu thật sự xảy ra án mạng, họ coi như hoàn toàn không thể ở cái làng này được nữa.

 

Phùng Mai trừng mắt nhìn Kỷ Minh, giúp Kỷ Hoan nói: "Kỷ Minh, sao trước đây không thấy cậu xót Kỷ Hoan ngày ngày làm việc, bây giờ lại đến. Lời nói nào có nhẹ nhàng như cậu nói. Kỷ Hoan mà về, chẳng phải là bị nhà các người ăn đến không còn cả xương à?"

 

Kỷ Minh bị nói đến mặt mũi lúng túng: "Thím hai, chúng con cũng biết chuyện này làm không tốt, chúng con nhất định sẽ sửa. Thím xem, Kỷ Hoan ở nhà thím cũng không tiện, hay là để em ấy về nhà với con đi."

 

"Không tiện chỗ nào? Tôi thấy tiện lắm, nhà tôi rộng rãi, Kỷ Hoan chúng nó muốn ở bao lâu cũng được. Ngược lại là cậu, đừng có nghĩ đến chuyện ép Kỷ Hoan về." Phùng Mai tiếp tục nói.

 

Kỷ Minh mặt đỏ bừng, hắn nhìn Kỷ Hoan, trong lòng thấp thỏm: "Em hai, có một số chuyện, anh muốn nói riêng với em, không biết có được không?"

 

Tiểu nhân trong lòng Kỷ Hoan nhảy cẫng lên, cá cắn câu rồi. Cô cũng có lời muốn nói với Kỷ Minh. Nhưng vẻ mặt Kỷ Hoan vẫn không thay đổi, vành mắt đỏ hoe nói: "Đương nhiên là được, anh cả vào phòng nói chuyện với em."

 

Kỷ Minh lộ vẻ vui mừng, thầm nghĩ em gái mình quả nhiên vẫn mềm lòng. Đừng thấy buổi sáng cãi nhau với gia đình căng thẳng như vậy, nhưng trong lòng vẫn hướng về gia đình. "Ừ, hai anh em chúng ta nói chuyện đàng hoàng."

 

"Kỷ Hoan, con không được mềm lòng. Bọn họ chính là biết con mềm lòng, lại là đứa con hiếu thảo." Phùng Mai không yên tâm nhắc nhở.

 

Kỷ Hoan sắc mặt trắng bệch cười với Phùng Mai: "Cảm ơn thím hai nhắc nhở, con chỉ nói vài câu với anh cả thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."

 

Khương Ngữ Bạch nhìn Kỷ Hoan, vẫn có chút lo lắng Kỷ Hoan mềm lòng. Nhưng nghĩ đến biểu hiện mấy ngày nay của Kỷ Hoan, Khương Ngữ Bạch bất giác cảm thấy Kỷ Hoan chắc sẽ không dễ dàng đồng ý về cùng Kỷ Minh.

Bình Luận (0)
Comment