Xuyên Thành Ba Nam Chính Trong Văn Cẩu Thuyết

Chương 85

Cuối cùng, Tưởng Ngọc Oánh vẫn mặc bộ váy mà Tạ Lợi chọn. Anh nói không sai bộ này đúng là không phải ai cũng "chặn" nổi.

 

Đó là một chiếc váy dài đến bắp chân, màu đỏ sẫm, trên thân váy đan xen những mảng ren đen. Từ ngực kéo dài xuống đến phần đùi, lớp ren đen ấy tạo thành hoa văn mờ ảo, bên hông còn có dây thắt eo nhỏ để tôn dáng.

 

Chiếc váy này chính là do Tạ Lợi mua tặng. Anh đã mong được thấy cô mặc nó từ rất lâu rồi.

 

Nhưng Tưởng Ngọc Oánh lại thấy thiết kế có phần táo bạo. Bởi chiếc váy xẻ tà cao, phần ren đen dọc theo đường xẻ cứ như cố tình phác theo từng đường cong cơ thể. Nói thẳng ra, vạt váy xẻ lên tận đùi trong.

 

Tuy dạo gần đây phong cách ăn mặc của nàng đã thay đổi nhiều, nhưng kiểu gợi cảm đến mức này vẫn khiến nàng thấy ngượng mặc lên người chẳng khác nào "mát lạnh" theo đúng nghĩa đen.

 

Ban đầu Tưởng Ngọc Oánh còn do dự, nhưng Tạ Lợi nói khéo, lại ngọt ngào. Hơn nữa, sau cơn ác mộng đêm qua trong mơ chồng mình bị con hồ ly tinh ăn mặc mát mẻ quyến rũ mất lòng Tưởng Ngọc Oánh càng bực bội, càng muốn chứng minh điều ngược lại.

 

Tưởng Ngọc Oánh không nghĩ gì thêm, liền mặc chiếc váy đỏ ấy vào. Tạ Lợi lại lấy thêm một chiếc áo khoác ngắn bằng lông chồn đen, phối cùng đôi tất da mỏng và giày cao gót đen. Bộ đồ ấy vừa khoác lên người cô, khí chất liền tỏa ra sang trọng, quyến rũ, áp đảo cả căn phòng.

 

Sau khi thay đồ xong, cô thư ký riêng của Tưởng Ngọc Oánh cũng vừa tới. Nàng tháo dây buộc tóc, để thư ký giúp mình làm tóc.

 

Thư ký của Tưởng Ngọc Oánh không kém gì trợ lý của Tạ Lợi, thậm chí về kỹ năng sinh hoạt còn giỏi hơn. Đừng nói chỉ là chải tóc, ngay cả khi cần tạo kiểu chuyên nghiệp, cô ấy cũng làm rất khéo.

 

*Làm trợ lý phải giỏi 360 nghề để phục vụ sếp=))

 

Thời buổi này, nghề thư ký và trợ lý đúng là cạnh tranh khốc liệt. Nhưng cô thư ký này lại không có gì phàn nàn Tưởng Ngọc Oánh là người dễ tính, tiền lương lại cao, công việc ổn định, nên nàng cảm thấy rất hài lòng.

 

Người thư kí ấy đã bước sang tuổi trung niên, là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Cô không có ý định lấy chồng hay sinh con, nhưng về nhà lại thường bị cha mẹ cằn nhằn. May mà lương cao, mỗi tháng gửi ít tiền về, cha mẹ cũng dịu giọng đi đôi phần.

 

Dù có vẻ ngoài nghiêm túc, nhưng thật ra thư ký của Tưởng Ngọc Oánh cũng khá có nhan sắc. Trước đây, khi làm cho một ông chủ khác, cô từng bị quấy rối, nên mới quyết định nghỉ việc. Đến khi vào làm cho nhà họ Tạ, cô mới thấy yên tâm.

 

Nghĩ cũng phải thôi với thân phận và tướng mạo của Tạ Lợi, chắc chắn anh ta chẳng để mắt đến mình. Có người vợ xinh đẹp như Tưởng Ngọc Oánh bên cạnh, nếu Tạ Lợi mà còn "để ý" đến cô, thì đúng là anh ta mù thật rồi.

 

Mỗi khi thấy hai vợ chồng họ ân ái hòa thuận, ngay cả người theo chủ nghĩa độc thân như cô đôi khi cũng thấy lòng xao động: Hay là mình cũng nên tìm một người để kết hôn?

 

Nhưng nghĩ lại nhà họ Tạ còn có hai đứa con nhỏ... Thôi, vẫn độc thân là tốt nhất.

 

Tưởng Ngọc Oánh không biết cô thư ký đang nghĩ gì. Vì phần áo trên tương đối dày và nặng, thư ký theo thói quen định làm cho cô một kiểu tóc búi cao cho gọn, trông thanh thoát và mát mẻ hơn.

 

Nhưng vừa thấy động tác ấy, Tưởng Ngọc Oánh liền ngăn lại:
"Không cần búi cao. Cứ buông sau lưng là được, tôi không muốn để lộ cổ."

 

Thư ký hiểu ý, lập tức đổi tay, chỉ khéo léo tết lơi một bím tóc nhỏ ở phía sau, để tóc buông nhẹ xuống lưng.

 

Sau khi làm tóc và trang điểm xong, Tưởng Ngọc Oánh bước xuống lầu.

 

Nàng  không mất quá nhiều thời gian, nhưng Tạ Lợi đã có mặt ở phòng khách trước. Anh và Tạ Quân ngồi đối diện nhau, mỗi người một bên sofa, giữa là chiếc bàn trà lớn.

 

Tưởng Ngọc Oánh đến nơi, trước tiên chào hỏi Tạ Quân, sau khi thấy Tạ Lợi đang vẫy tay với mình thì liền đi qua, ngồi xuống cạnh anh.

 

Nàng vừa ngồi xuống đã nhận ra hai người hình như vừa trò chuyện khá lâu, nhưng không rõ là nói về chuyện gì. Nhìn sắc mặt Tạ Quân, nàng cũng không đoán ra được nguyên nhân. Tuy nhiên, ông lại không tỏ vẻ trách cứ gì cả, điều đó khiến Tưởng Ngọc Oánh hơi ngạc nhiên.

 

Buổi sáng hôm đó, Tạ Quân ở lại nhà cũ của Tạ gia ăn sáng, sau bữa ăn thì trở về viện dưỡng lão của mình, hoàn toàn không nhắc đến chuyện xảy ra đêm qua.

 

Tưởng Ngọc Oánh thấy lạ, liền hỏi Tạ Lợi:
"Hai người nói những gì vậy?"

 

Tạ Lợi đáp:
"Cũng không có gì nhiều. Đại khái ý là, anh lớn rồi, tự biết nên làm thế nào thôi."

 

Tạ Lợi quả thật không nói dối. Tạ Quân cũng chỉ nói vài câu như vậy, chỉ là còn giấu đi một chi tiết nhỏ mà Tạ Lợi không kể lại với cô. Ngoài ra, đúng như lời anh nói không có gì khác. Điều này khiến Tạ Lợi có phần ngạc nhiên, không hiểu sao gần đây Tạ Quân lại thay đổi như vậy, đột nhiên trở nên thấu đáo, rộng lượng hơn. Nhưng thôi, như vậy cũng tốt ít ra anh không phải cãi vã với Tạ Quân nữa.

 

Buổi chiều, khi Cao trợ Lý  đến, anh ta mang theo một chồng tài liệu.

 

Cao trợ lý cùng Tạ Lợi vào thư phòng bàn việc. Nghe nói chuyện liên quan đến bác sĩ Ngô, Tưởng Ngọc Oánh cũng đi theo. Bên bàn làm việc không tiện nói, nên ba người ngồi xuống ghế sofa trong góc phòng khách nhỏ.

 

Cao trợ lý có chút căng thẳng, yết hầu khẽ động, ánh mắt nhìn về phía hai vợ chồng đang ngồi đối diện mình.
Cảm giác lúc đó chẳng khác nào đang bị đưa ra "tam đường hội thẩm".

 

Anh ta lấy ra một chiếc USB, mở đoạn video đã chuẩn bị sẵn, rồi đưa máy tính về phía Tạ Lợi. Tạ Lợi đặt nó giữa bàn trà, ở vị trí giữa anh và Tưởng Ngọc Oánh, rồi bấm phát.

 

Đó là một đoạn video giám sát nhìn cảnh quay có vẻ ở trong khách sạn. Rất rõ ràng có thể thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa nhà hàng, chờ đợi một lúc thì bác sĩ Ngô xuất hiện. Người đàn ông tiến lên đón, sau đó hai người cùng nhau vào bên trong.

 

Cao trợ lý giải thích:
"Gần đây, người có quan hệ thân thiết với bác sĩ Ngô, không rõ vì nguyên nhân gì, chính là người đàn ông này. Trương Kiến, bốn mươi tám tuổi, năm năm trước vì công ty phá sản nên ra nước ngoài tìm cơ hội khác. Hai tháng trước quay về, không biết bằng cách nào lại liên lạc được với bác sĩ Ngô."

 

Anh ta vừa nói, vừa đặt tập hồ sơ lý lịch cá nhân của Trương Kiến lên bàn trà. Tạ Lợi cầm lấy, xem qua vài trang rồi đưa cho Tưởng Ngọc Oánh.

 

Thật ra, nhìn thế nào cũng giống như là người này từng có thù oán với "nguyên chủ" trong quá khứ. Bị hạ thuốc báo thù, lý do hợp lý nhất có lẽ là do chuyện làm ăn năm năm trước. Nhưng Tạ Lợi hiện tại dĩ nhiên không có ký ức gì về việc đó trong tiểu thuyết cũng chẳng hề nhắc đến chuyện xa như vậy. Với anh, cái tên Trương Kiến hoàn toàn xa lạ.

 

Tưởng Ngọc Oánh nhận tập hồ sơ, chăm chú xem từng trang. Đặc biệt là phần nói về chuyện năm năm trước cô dừng lại khá lâu. Dù Cao trợ lý đã cố lược bớt, không ghi rõ chi tiết khi đó xảy ra chuyện gì, nhưng với thời gian gần đây học hỏi, cùng hiểu biết về hồ sơ nội bộ của Tạ Thị, cô nhanh chóng đoán ra nguyên nhân thật sự khiến công ty Trương Kiến phá sản.

 

Ngay lúc ấy, Tạ Lợi bỗng hỏi một câu khiến tim cô khẽ thắt lại:
"Người này, khi ở nước ngoài... có từng tiếp xúc với Tạ Tư Tề không?"

 

Nghe vậy, bàn tay Tưởng Ngọc Oánh siết chặt, tập hồ sơ trong tay bị nàng bóp nhăn lại.

 

ChatGPT đã nói:

 

Cao trợ lý dường như đã đoán trước được câu hỏi của Tạ Lợi, nên lập tức lắc đầu:
"Không có. Tôi đã điều tra tình hình của Trương Kiến khi ở nước ngoài. Lúc đầu anh ta đúng là làm ăn thất bát, sau đó mới dần khá hơn. Nhưng theo những gì tôi nắm được, Trương Kiến và cậu Tạ Tư Tề hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào."

 

Tạ Lợi chống cằm, khẽ gật đầu, vẻ mặt có phần ngạc nhiên.

 

Tưởng Ngọc Oánh thì thở phào nhẹ nhõm. Nếu người dính líu thật sự là con trai, nàng cũng không biết phải làm sao một bên là chồng, một bên là con. Nếu Tạ Tư Tề thật sự làm ra chuyện tày đình như vậy, nàng ở giữa chắc chắn sẽ khổ sở vô cùng.

 

Tạ Lợi hỏi tiếp:
"Anh ta dùng cách gì để thuyết phục bác sĩ Ngô?"

 

Cao trợ lý lại lắc đầu:
"Tạm thời vẫn chưa rõ. Có khả năng là nắm được điểm yếu nào đó của bác sĩ Ngô. Theo điều tra của tôi, mấy năm gần đây, tình hình của Trương Kiến ở nước ngoài đúng là khấm khá hơn, nhưng nếu so về tài sản, anh ta vẫn kém xa bác sĩ Ngô. Vì thế rất có thể là dùng chuyện riêng để uy h**p, buộc bác sĩ Ngô phải làm như vậy."

 

Khi Cao trợ lý nói xong, căn phòng rơi vào im lặng.
Anh ta chờ Tạ Lợi lên tiếng chỉ đạo, Tưởng Ngọc Oánh cũng nhìn chờ đợi, chỉ có Tạ Lợi vẫn ngồi yên trầm ngâm suy nghĩ.

 

Tuy bề ngoài xem ra Tạ Tư Tề đã được loại khỏi diện tình nghi, nhưng Tạ Lợi vẫn có linh cảm chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên quan với cậu ta. Chỉ là, có Tưởng Ngọc Oánh ở đây, anh không tiện dặn Cao trợ lý theo dõi thêm.

 

Không khí trầm lặng kéo dài. Cao trợ lý nhìn mà không đoán được Tạ Lợi đang nghĩ gì. Sau một hồi, anh ta đành dè dặt hỏi:
"Tiên sinh, ngài muốn xử lý chuyện này thế nào?"

 

Theo kinh nghiệm của anh ta, với tính cách trước đây của "Tạ tiên sinh", có lẽ giờ đã ra tay mạnh mẽ, tuyệt đối không để ai thoát. Nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc là lần này, Tạ Lợi chỉ nhàn nhạt nói:
"Xử lý thế nào à? Dễ thôi. Giao cả hai người đó cho cảnh sát. Làm sai thì phải chịu tội, vào tù là đúng rồi"

 

Câu trả lời mộc mạc đến mức khiến cả phòng sững sờ.

 

Đừng nói Cao trợ lý ngay cả Tưởng Ngọc Oánh cũng thoáng ngạc nhiên nhìn anh.
Nhưng dưới sự thúc giục của Tạ Lợi, Cao trợ lý nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi báo cảnh sát.

 

Cảnh sát đến rất nhanh. Dù sao Tạ Lợi cũng là người nộp thuế lớn, lại thêm tính chất nghiêm trọng của việc "hạ thuốc hại người", nên cấp trên vô cùng coi trọng.

 

Cao trợ lý đứng ra chịu trách nhiệm khai báo mọi việc, nhưng phần làm biên bản vẫn cần Tạ Lợi trực tiếp có mặt.

 

Tưởng Ngọc Oánh đi cùng anh đến đồn cảnh sát.

 

Tạ Lợi thật không ngờ, lần đầu tiên anh bước chân vào cục cảnh sát lại vì lý do như thế này. Nói cho cùng, ngoài lần đến làm căn cước công dân, đây là lần đầu tiên anh vào cục cảnh sát trong đời.

 

May mà trải nghiệm cũng không tệ. Có lẽ vì anh là người có danh tiếng và địa vị, nên các cán bộ ở đó đều khá niềm nở, nói năng nhẹ nhàng, lịch sự. Anh kể lại toàn bộ sự việc, sau đó được phép ra về.

 

Mọi việc sau đó đều giao cho Cao trợ lý xử lý.
Vụ án của Trương Kiến phải đến năm sau mới mở phiên tòa, nên dạo này Tạ Lợi cũng rảnh rỗi hơn bình thường.

 

ChatGPT đã nói:

 

Tạ Quân cũng gọi điện thoại đến.
Hôm đó, Tạ Lợi không kể cho Tưởng Ngọc Oánh biết, nhưng thực ra anh đã báo cho Tạ Quân toàn bộ chuyện liên quan đến bác sĩ Ngô. Giọng Tạ Quân trong điện thoại ôn hòa hiếm thấy, ông chỉ nói một câu đơn giản:

 

"Dạo này vất vả cho con rồi."

Bình Luận (0)
Comment