Hỉ Tử liếc sang Khánh Tử, huých mạnh một cái:
"Anh còn đứng đực ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi, đồ ngốc!"
"À... ờ, được!"
Khánh Tử như sực tỉnh, lập tức chạy theo hướng Phi Tuyết vừa rời đi.
Liễu Vân Sương nhìn sang Kiều Dịch Khất, trong ánh mắt mang chút trách móc:
"Em trai anh cướp mất em gái em rồi, chuyện này từ khi nào vậy?"
Kiều Dịch Khất xua tay, tỏ vẻ mình cũng rất vô tội, anh làm sao biết được? Mỗi ngày chỉ cần có chút thời gian rảnh, anh đều muốn ở bên Liễu Vân Sương, ai mà quan tâm đến mấy chuyện đó chứ.
Tuy nhiên, anh không dám nói ra, nếu nói, chắc chắn vợ sẽ đánh cho nhừ tử.
"Thôi, để anh hỏi thằng Khánh Tử sau. Giờ vào siêu thị trước đã."
"Ừ, chỉ có thể vậy thôi."
Cả nhóm đi vào một phòng nhỏ trên tầng một của siêu thị. Nơi này vốn để họp hành hay kiểm sổ sách, nhưng tạm thời coi như phòng nghỉ.
Chẳng bao lâu, Hỉ Tử quay lại, thở dài:
"Tên Trần Hữu Đức kia đứng chôn chân một lúc, thấy ai cũng nhìn chằm chằm thì mất mặt quá, cụp đuôi bỏ đi rồi."
Kiều Dịch Khất gật đầu:
"May thế, hắn biết điều, không thì rắc rối thêm."
Khoảng hơn một tiếng sau, Liễu Phi Tuyết cùng Khánh Tử mới chậm rãi quay lại. Hai người cúi đầu, mặt ai cũng đỏ ửng, ngượng ngùng chẳng dám nhìn ai.
Liễu Vân Sương đảo mắt, chỉ liếc qua cũng biết tám phần mười là đã thành một đôi. Trong lòng thở dài một tiếng: "Xem ra, phải chuẩn bị của hồi môn thôi..." Nhưng ngoài mặt vẫn giữ yên.
"Nếu về đủ rồi thì đi thôi, cũng muộn rồi."
"Ừ, về nhà thôi."
Liễu Phi Tuyết ôm Hứa Tri Ý, đi phía trước, còn Khánh Tử tự nhiên theo sát phía sau như hình với bóng.
Kiều Dịch Khất khẽ choàng vai vợ, mỉm cười:
"Xem ra chẳng bao lâu nữa, nhà mình lại có tin vui rồi."
Liễu Vân Sương khẽ gật đầu:
"Ừ, có chuyện vui thì tốt."
Chỉ cần người ấy không phải Trần Hữu Đức như kiếp trước, thì tất cả đều là chuyện đáng mừng.
Mấy người về đến nhà, bầu không khí dường như trở nên rất kỳ quái.
Tuy Liễu Phi Tuyết vẫn như thường ngày, xuống bếp giúp đỡ nấu nướng, rửa rau, nhóm bếp… nhưng dáng vẻ hôm nay lại có gì đó không giống. Khánh Tử thì cứ lượn qua lượn lại bên cạnh, hết tìm cớ hỏi cái này đến chuyện kia, mà Phi Tuyết thì gần như chẳng đáp lại mấy câu, mặt lại đỏ lựng lên từng chập.
"Đây là chuyện gì vậy chứ?"
Liễu Vân Sương nhìn cảnh đó mà trong lòng đầy nghi hoặc. Chẳng phải trước đây em gái cũng từng qua lại với Trần Hữu Đức sao, lúc đó nào có thấy đỏ mặt e thẹn đến thế? Không được, nhất định phải hỏi rõ ràng mới yên tâm.
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, chẳng buồn rửa mặt, cô liền kéo em gái về phòng Tây – gian phòng riêng dành cho Phi Tuyết.
"Chị cả, có phải chị muốn hỏi chuyện giữa em và Khánh Tử không?"
Phi Tuyết khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ.
"Đúng thế! Hai đứa cứ như có gì không tự nhiên, coi chị là người mù chắc? Mau thành thật khai báo!"
Liễu Vân Sương khoanh tay, ánh mắt sắc như dao.
Nghe vậy, Phi Tuyết lại đỏ mặt, ấp a ấp úng:
"Chuyện là… ban ngày, chẳng phải em lỡ miệng nói anh ấy là bạn trai em trước mặt Trần Hữu Đức sao? Sau đó Khánh Tử liền chạy theo… Hừm, thật ra trước đó anh ấy từng tỏ tình rồi, chỉ là em bảo muốn suy nghĩ thêm."
Nói đến đây, cô còn giơ ba ngón tay thề thốt.
"Lúc ấy, em chỉ muốn đuổi Trần Hữu Đức đi thôi, em thề đó, chị cả!"
"Thôi thôi, khỏi thề thốt! Vào thẳng trọng điểm đi, chị sốt ruột đây!"
"Ờ thì… em nói còn muốn suy nghĩ, nhưng Khánh Tử lại bảo em không cần nghĩ gì nữa. Anh ấy còn nói đã tiết kiệm được hơn năm nghìn tệ, sẽ đưa hết cho em. Nếu em đồng ý, sau này mọi chuyện trong nhà đều do em quyết định… đại khái là thế."
Nói xong, mặt cô đỏ bừng, đôi tay vân vê vạt áo. Nhưng Liễu Vân Sương thì lại giật mình vì con số kia.
Mộng Vân Thường
"Năm nghìn tệ?!"
Cô tròn mắt nhìn em gái. "Con số này đâu phải nhỏ. Một người đàn ông sẵn sàng đưa hết tiền dành dụm của mình cho em, chứng tỏ thật sự muốn chung sống lâu dài. Em phải suy nghĩ cho kỹ đó, Phi Tuyết!"
"Em biết chứ. Nhưng đó là tiền của anh ấy, em không muốn nhận. Nhớ lại trước kia lúc còn quen Trần Hữu Đức, hắn ta nói gì không? Nào là nam nữ bình đẳng, ai làm ra tiền thì người ấy giữ."
"Trời đất!" Liễu Vân Sương tức đến nghiến răng. "Cái lý lẽ đó nghe qua thì có vẻ văn minh, nhưng thật ra là muốn phủi trách nhiệm, chỉ nghĩ cho bản thân. Đó là loại đàn ông chỉ biết chiếm tiện nghi, không thật tâm sống với em đâu. Khánh Tử làm vậy đã khác hẳn rồi."
Nói đến đây, cô liền nghiêm giọng:
"Cho nên, em có thích Khánh Tử không?"
"Thích hay không… em cũng chưa rõ. Chỉ thấy anh ấy là người khá tốt, chịu khó, lại quan tâm lời em nói. Nếu tìm hiểu thì cũng không phải là không thể. Nhưng bảo có tình cảm sâu đậm thì em… chưa dám nghĩ."
"Không ghét, lại còn đỏ mặt thẹn thùng thế kia mà bảo chưa nghĩ tới?"
Liễu Vân Sương nheo mắt, chất vấn. "Em gái ngoan của chị, em lừa ai chứ? Cái dáng vẻ e ấp kia chẳng khác gì gái đang yêu."
Nghe chị nói, Phi Tuyết càng cúi gằm mặt, hai má đỏ rực.
"Chị cả, đừng hỏi nữa. Em chỉ cảm thấy Khánh Tử cũng được, em muốn ở chung xem thử, hợp thì tiếp, không hợp thì thôi."
Nói xong còn lấy cớ đuổi chị:
"Thôi, chị về nghỉ sớm đi, kẻo anh rể sốt ruột."
"Ơ kìa… sao mới nói được mấy câu đã đuổi chị? Hai người quyết định ở bên nhau thật rồi à, hay chỉ là phút xúc động? Nói rõ ràng ra xem nào!"
"Ai da, chị cả, mai rồi nói, giờ chị về đi!"
Phi Tuyết vừa che mặt vừa cười, giống như không muốn khai thêm.
Mang theo một bụng nghi vấn, Liễu Vân Sương quay về phòng. Vừa bước vào, thấy Kiều Dịch Khất đã tắm rửa xong, anh ngẩng lên hỏi:
"Sao, em hỏi được gì chưa?"
"Cũng có. Con bé bảo muốn thử tìm hiểu Khánh Tử, nhưng… em thấy nó e thẹn quá, không giống bình thường chút nào, cứ thấy là lạ!"
Nghe thế, Kiều Dịch Khất lại bật cười, lắc đầu:
"Thế thì càng chắc rồi. Con bé mà thẹn thùng như thế, tám chín phần là có chuyện rồi. Thằng nhóc Khánh Tử kia, em đừng nghĩ nó đơn giản, không hiền lành gì đâu."
"Không thể nào!"
Liễu Vân Sương trợn mắt, như chợt nghĩ ra điều gì kinh hãi.
"Có gì mà không thể? Nam nữ quen nhau, có chút gần gũi thân mật cũng là thường thôi. Em đừng nghĩ nhiều quá."
Anh vừa nói vừa kéo tay vợ: "Thôi, đi tắm đi. Dạo này bận rộn, anh phải nhịn cũng đủ mệt rồi."
"Anh…"
Liễu Vân Sương vừa thẹn vừa giận, trừng mắt liếc chồng một cái, không nói thêm.