Kiều Dịch Khất xuất hiện trong bộ vest may đo vừa vặn, tóc chải bóng mượt, thần thái sáng láng. Mắt anh sáng rực khi nhìn thấy cô, như không tin vào mắt mình. Vợ tương lai của anh, chỉ mới điểm chút phấn son, lại xinh đẹp đến mức động lòng.
Trong tay anh là bó hoa hồng đỏ tươi – thứ mà Thẩm phu nhân gợi ý.
"Vân Sương, anh đến cưới em."
Một câu ngắn gọn mà làm cả gian phòng bùng nổ. Tiếng reo hò vang lên, đẩy không khí đến đỉnh điểm.
Đám cưới thời nay cũng chẳng rườm rà gì. Cô dâu chú rể ngồi trên giường đất, bà Ba bưng bát sủi cảo nóng hổi tới, đút cho hai người ăn.
Bên ngoài, Hứa Tri Lễ hồn nhiên hỏi mẹ:
"Mẹ, sủi cảo này sống hay chín vậy?"
Ai nấy đều hiểu ẩn ý câu hỏi. Vân Sương lập tức đáp "Sống", Kiều Dịch Khất cũng cười mà đáp "Sống". Tiếng cười vang dội cả căn nhà.
Theo tục lệ, tiếp đó phải cõng cô dâu sang phòng mới. Khoảng cách chẳng xa, nhưng khi mọi người còn chờ anh cúi lưng, thì Kiều Dịch Khất đã thẳng thừng bế ngang Vân Sương lên.
"Trời ạ, đại ca, anh gấp cái gì thế?" – Hỉ Tử la toáng lên.
"Sớm muộn gì chị dâu cũng là người của anh, đặt xuống cõng mới đúng phép chứ!"
Nhưng Kiều Dịch Khất chẳng thèm nghe, sải bước ôm chặt cô, mặc cho tiếng cười trêu chọc phía sau. Vân Sương đỏ bừng mặt, vùi đầu vào n.g.ự.c anh, không dám ngẩng lên.
Tiếng reo hò kéo dài cho tới khi họ vào tới tân phòng. Gian Đông đã được trang trí đỏ rực: chữ "Hỷ" dán khắp nơi, giường trải chăn gối đỏ thẫm, thêu uyên ương quấn quýt. Một chồng chăn đệm cao ngất do cả nhà chuẩn bị.
Hôn lễ sau đó tiếp diễn, nghi thức đơn giản nhưng náo nhiệt.
Người chủ hôn Trương Trường Minh đứng trang nghiêm phía trước, giọng vang vang giữa sân: ông tuyên bố hôn lễ, sau đó trịnh trọng đọc mấy câu trích trong lời dạy của Chủ tịch. Không khí trang nghiêm, ai nấy đều im phăng phắc.
Ngay sau đó, ông Ba và bà Ba tiến lên, nói đôi lời chúc phúc mộc mạc mà ấm lòng cho đôi tân nhân, thế là nghi thức chính thức hoàn thành.
Liễu Vân Sương được dìu vào phòng nghỉ một chút, rồi lại đến lúc khai tiệc, cô cùng Kiều Dịch Khất phải ra mời rượu.
Ngoài sân, mấy dãy lều bạt dựng tạm đã đông nghẹt, mùi thịt lợn quay, thịt kho, cá rán… trộn lẫn, thơm lừng đến phát say. Người ngồi chen chúc, bàn ghế xếp kín, tiếng cười nói rộn ràng.
Thức ăn được bưng ra như nước chảy, bàn nào bàn nấy đầy ắp món ngon.
Trong buồng tân phòng, Kiều Dịch Khất nắm tay vợ, đôi mắt sáng rực niềm vui.
"Vân Sương, cuối cùng anh cũng cưới được em. Từ nay, em chính là của anh, không ai cướp đi được nữa."
Anh vừa định cúi xuống gần thêm, thì cửa bật mở. Hứa Tri Tình kéo tay Hứa Tri Ý chạy ào vào.
"Mẹ, bà Ba bảo ngoài kia bắt đầu dọn món rồi, kêu mẹ với chú Kiều mau ra mời rượu."
Hai đứa nhỏ hồn nhiên, chẳng thấy gì khác lạ. Nhưng mặt Liễu Vân Sương đỏ bừng, cô vội đáp:
"Được rồi, mẹ biết rồi, hai đứa đi ra trước đi, lát mẹ và chú ra ngay."
Quay lại, cô hờn giận, véo nhẹ một cái lên tay chồng. Kiều Dịch Khất nhăn mặt vì đau, nhưng chỉ cười hì hì, trông chẳng khác nào kẻ vừa được thỏa nguyện. Trong lòng anh nghĩ thầm: từ nay có phòng riêng, không cần lén lút nữa, muốn thế nào cũng được. Ý nghĩ ấy khiến anh lâng lâng sung sướng.
Ngoài sân, mấy chục mâm tiệc đã sắp đủ. Vợ chồng mới bắt đầu đi mời rượu từng bàn. Năm mươi bàn, đi một vòng cũng chẳng dễ gì. Họ lễ phép, chu đáo, chỉ khác là Liễu Vân Sương tửu lượng kém, chỉ nhấp môi tượng trưng, khách khứa cũng chẳng ai trách.
Khách khứa phần lớn chăm chăm vào món ăn. Thời buổi này, cưới xin cũng là dịp hiếm hoi để ăn no, ăn ngon. Không khí trong sân rộn ràng, tiếng cười nói át cả tiếng ve.
Thế nhưng, ngay lúc tiệc đang vui, ngoài cổng bỗng vang tiếng còi xe. Ba chiếc ô tô bóng loáng từ xa chạy vào, bụi đường tung mù mịt.
"Ai mà hoành tráng thế? Lại còn cả xe hơi!" – có người thì thào, vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ.
Hôm nay Kiều Dịch Khất vốn không mời bạn bè thân thiết, càng không quen biết ai đi xe sang như vậy. Trong đám đông xôn xao, Khánh Tử đứng phắt dậy:
"Mọi người cứ ăn uống đi, tôi ra xem thế nào."
Chẳng bao lâu, Khánh Tử quay lại, theo sau là hai bóng người sang trọng. Chính là ông chủ Thẩm cùng Thẩm phu nhân.
Liễu Vân Sương thoáng sửng sốt. Trước đó, bà Thẩm từng nói sẽ rời đi trước ngày cưới, sao giờ lại xuất hiện? Tuy vậy, cô vẫn mỉm cười bước ra cùng chồng:
"Thẩm phu nhân, ông chủ Thẩm, hai người thật quý hóa quá, còn đích thân đến dự."
Thẩm phu nhân cũng nở nụ cười hào sảng:
"Em gái Vân Sương, may mắn lắm chúng tôi mới kịp về dự hôn lễ của em. Đây là quà nhỏ, mong em đừng chê."
Bà đưa ra một chiếc hộp tinh xảo. Liễu Vân Sương vội hai tay nhận lấy:
"Chị nói gì vậy, hai người đến đây đã là niềm vui lớn nhất với vợ chồng em rồi. Mời chị, mời ông ngồi."
Khách sáo đôi câu, nhưng trong lòng Vân Sương thầm cảnh giác. Người như họ, đâu dễ gì tự dưng thay đổi ý định?
Lúc này, việc mời rượu vẫn tiếp tục, ông Thẩm và bà Thẩm cũng hòa nhã, ngồi đâu ăn đó, chẳng chê bai gì. Không khí dần thoải mái trở lại.
Nhưng khi hai vợ chồng mới cưới vừa hết một vòng, chuẩn bị về phòng nghỉ, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, phá tan sự náo nhiệt:
"Vân Sương."
Cả sân tiệc ngẩn ra. Liễu Vân Sương xoay người, ánh mắt khựng lại. Người đứng ngoài cổng, không ai khác chính là Hứa Lam Hà.
Bao lâu rồi không gặp, vậy mà hôm nay, giữa tiệc cưới của cô, anh ta lại thản nhiên xuất hiện.
Vân Sương im lặng, nhìn thẳng vào anh ta. Không khí ngột ngạt.
Kiều Dịch Khất lập tức tiến lên, chắn vợ mình ở phía sau, giọng dứt khoát:
"Đồng chí Hứa, hôm nay là ngày vui của tôi và Vân Sương. Nếu đã đến thì mời ngồi xuống, uống với chúng tôi một ly rượu mừng."
Theo lẽ thường, vợ cũ tái giá, chồng cũ là người nên tránh mặt nhất. Ngay cả Hứa Lam Giang còn biết giữ thể diện, vậy mà Hứa Lam Hà lại công khai đến, chẳng phải là muốn gây chuyện sao?
Anh ta cười nhạt:
"Không cần, tôi chỉ đến nhìn qua. Đây, quà mừng của tôi, để rồi tôi đi ngay."
Mộng Vân Thường
Nói xong, anh ta thật sự đi về phía bàn quà mừng.