Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 179

Lộ Thiên tra ra được toàn bộ chuyện liên quan đến Lộ Hành Chu. Đứa nhỏ đó vì sao năm đó lại bị vứt bỏ, ông ta còn nhớ rất rõ. Bởi vì chính tay ông ta làm chuyện đó.

 

Không ngờ, cuối cùng đám người kia vẫn tìm được nó trở về. Càng không ngờ vừa mới gặp lại thôi, từng người từng người đều lập tức buông bỏ bảo bối mà ông ta dày công nuôi lớn, xoay người chạy đi tìm đứa nhỏ đó.

 

Đáy mắt Lộ Thiên hiện lên một tia âm ngoan độc ác. Quả nhiên, thằng nhóc đó là chướng ngại lớn nhất ngăn cản con đường ông ta bày ra cho bảo bối của mình.

 

Ông ta dựa lưng vào ghế bập bênh, nhắm mắt lại, nghĩ đến lời vị đại sư năm đó từng nói. Khi Trăn Ngọc, con trai của ông ta bị thương nặng sau khi người phụ nữ kia mang thai, ông ta đã điều tra khắp nơi, nhưng không tìm được bất kỳ nguyên nhân nào rõ ràng. Cuối cùng, ông ta chỉ còn cách mời một vị đại sư nổi tiếng thần bí, nhờ người kia ra tay xem vận số.

 

Vị đại sư ấy sau một hồi tra xét, đã đưa ra một đáp án lạnh người: "Đứa bé chưa chào đời đó là khắc tinh của Trăn Ngọc. Chỉ cần nó còn tồn tại, thì dù là Trăn Ngọc hay con cháu của cậu ta đều không thể có kết cục tốt."

 

Lộ Thiên khi ấy nghe xong, toàn thân lạnh toát. Vì tương lai của Trăn Ngọc, vì dòng máu thuần khiết ông ta coi trọng, vì con đường huy hoàng mà ông ta vạch sẵn, ông ta đã ra tay. Đích thân sắp xếp, âm thầm xuống tay, vứt bỏ đứa trẻ ấy.

 

Sau khi vứt bỏ đứa nhỏ, Trăn Ngọc dần dần tốt lên. Sau này, bảo bối của hắn chào đời, được người nhà cưng chiều như tiểu vương tử, ông ta vô cùng hài lòng. Chỉ có như vậy thì Liên Nhi mới không còn phải lo lắng nữa.

 

Trước đây ông ta cho rằng, đứa trẻ đã bị vứt bỏ thì nhất định sẽ chết không nghi ngờ gì. Kết quả, hiện tại đứa trẻ lại được tìm thấy rồi sao?

 

Lộ Thiên cụp mắt, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ là đã được tìm thấy từ trước, cho nên Lộ Kỳ Dịch mới có thể bắt đầu ra tay chỉnh đốn lại Lộ thị, ép ông ta rời đi, mà bảo bối của ông ta cũng bị lạnh nhạt.

 

Ban đầu cứ tưởng rằng sau khi Lộ Vân Nhĩ trở về thì mọi chuyện sẽ khá hơn, kết quả lại... 

 

Ông ta hừ lạnh một tiếng nói: "Đúng là tai họa."

 

Bên cạnh, quản gia cúi đầu ghé tai Lộ Thiên nói nhỏ: "Lão gia, nếu không thì..."

 

Lộ Thiên siết chuỗi Phật châu trong tay, sắc mặt ôn hòa gật đầu, nói: "Cho nó nếm chút đau khổ, cũng coi như là điều cuối cùng tôi, một người làm cha có thể làm vì nó."

 

Lúc này, Lộ Hành Chu còn chưa biết rằng tính mạng của mình đã bị để mắt tới. Cậu chỉ biết rằng, các anh trai đã trở về, mà nhà của cậu cũng dần trở lại dáng vẻ quen thuộc.

Không thể không nói, tiền tài quả thật là vạn năng. Ngôi nhà này trước kia không phải như vậy, là Lộ Kỳ Dịch đã bỏ ra một khoản tiền lớn mới có thể tu sửa lại thành hình dáng như bây giờ. Tuy không rộng lớn như trước, nhưng hình thức vẫn giống nhau là được.

Lộ Hành Chu đặt đồ đạc vào căn phòng cũ của mình. Trung tâm cứu hộ động vật lưu lạc ở hậu viện vẫn sừng sững ở đó, ánh mắt cậu tràn đầy ý cười.

 

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Lộ Hữu Sâm cũng gọi tới. Ngoài Lộ Hữu Sâm, người đi cùng còn có cả Lộ Ánh Khinh. Cậu ta trông vô cùng đáng thương, mắt đỏ hoe, trông như vừa bị bắt nạt.

 

Lộ Kỳ Dịch ánh mắt đầy nghi ngờ, nhìn Lộ Hữu Sâm dò hỏi: Sao em lại đưa nó đến?

 

Lộ Hữu Sâm bất đắc dĩ ra hiệu: Nó lén theo tới đấy.

 

Lộ Vân Nhĩ thì làm như không thấy Lộ Ánh Khinh. Bọn họ đến đúng lúc bữa ăn sắp bắt đầu.

 

Lộ Ánh Khinh trong lòng bực bội. Cậu ta đã ra nông nỗi này rồi, mà sao không ai an ủi? Cậu ta nhìn Lộ Hành Chu bằng ánh mắt đầy oán hận. 

 

Tất cả đều là tại cậu ta! Vì cậu ta xuất hiện, nên các chú mới không còn thích mình nữa.

 

Ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, Lộ Ánh Khinh nhẹ giọng lên tiếng: "Vị này là ai vậy?"

 

Lộ Kỳ Dịch khẽ ho hai tiếng, anh nhìn Lộ Ánh Khinh, dịu giọng nói: "Đây là chú nhỏ của cháu, chú Lục. Năm đó vì một sự cố ngoài ý muốn mà bị lạc, bây giờ cuối cùng cũng trở về rồi."

 

Lộ Ánh Khinh cúi đầu, cắn chặt môi dưới, giọng nhỏ nhẹ như tủi thân: "Là vì chú nhỏ đã trở về nên các chú đều không còn thích Khinh Khinh nữa sao?"

 

Lộ Hành Chu chống cằm, buồn cười nhìn màn này, không ngờ vai chính chịu thiệt cuối cùng lại là một tiểu trà xanh

Cậu đưa ánh mắt ra hiệu cho mấy người anh trai, ý bảo họ phối hợp diễn tiếp với cậu.

 

Lộ Kỳ Dịch bật cười, bọn họ đương nhiên sẽ chiều theo tất cả yêu cầu của em trai rồi.

 

Anh hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu đáp: "Không có đâu, chỉ là dạo gần đây mọi người hơi bận. Hơn nữa chú nhỏ của cháu vừa mới trở về, bọn ta cũng cần sắp xếp lại một chút."

 

Trong đáy mắt Lộ Ánh Khinh vụt qua một tia ác ý, nhưng nhanh chóng che giấu. Cậu ta ngẩng đầu lên như thể rất vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Lộ Hành Chu, cười nói: "Vậy hay là chúng ta tổ chức một buổi tiệc chào mừng chú nhỏ đi..."

 

Cậu ta cũng phải nhanh chóng đi tìm Chu Yến. Hiện giờ, cậu ta cảm thấy mình đang rơi vào tình thế nguy hiểm, chú nhỏ đã trở về, các chú lại dường như bắt đầu xa cách cậu ta. Cứ như thể suốt những năm qua, cậu ta đã chiếm đoạt vị trí đáng lẽ thuộc về chú nhỏ vậy. Giờ chú nhỏ trở lại, tất cả những gì cậu ta có dường như cũng phải trả lại hết.

 

Cậu ta nhẹ giọng hỏi Lộ Hành Chu:
"Chú, mấy năm nay chú sống có tốt không?"

 

Lộ Hành Chu cười, cậu như đã nhìn thấu được trò mà đứa trẻ này định diễn.

Cậu rũ xuống mắt nói: "Tôi lớn lên trong cô nhi viện."

Trong đáy mắt Lộ Ánh Khinh hiện lên một tia đắc ý. Cô nhi viện sao... Vậy thì chắc chắn là rất thảm

Thế thì tốt rồi. Một kẻ lớn lên trong cô nhi viện, một kẻ tiện dân như thế, sao có thể sánh với cậu ta, tiểu vương tử được cưng chiều từ nhỏ?

Chờ đến buổi tiệc chào mừng, để xem cậu mất mặt thế nào. Đúng lúc đó, cậu ta cũng có thể nhân cơ hội công bố hôn ước với Chu Yến, như vậy mới có thể nâng cao địa vị của mình. Cậu ta còn ba năm nữa có thể từ từ tính toán, đợi đến lúc trưởng thành, cậu ta nhất định sẽ đoạt lại Lộ thị.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Lộ Kỳ Dịch, ngoan ngoãn nói: "Chú nhỏ thật đáng thương, vóc dáng của người hình như cũng gần giống con, con có rất nhiều quần áo còn chưa mặc tới, đến lúc đó con đem tặng cho chú nhỏ nhé."

 

Lộ Hành Chu cười càng tươi hơn. Đứa nhỏ này, thủ đoạn đúng là buồn cười.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lộ Ánh Khinh nói: "Không cần đâu, anh trai đã mua cho tôi rất nhiều quần áo rồi..."

 

Lộ Kỳ Dịch khẽ cười, tiếp lời: "Đúng vậy, phần lớn đều là đồ đặt may riêng, đều dựa theo vóc dáng của Chu Chu để may, không cần đồ của cậu đâu."

 

Đặt may riêng... Sắc mặt Lộ Ánh Khinh thoáng trầm xuống. Quần áo đặt may vốn là độc nhất vô nhị, vậy mà mấy năm qua cậu ta được sủng ái đến thế, cũng chẳng có được bao nhiêu bộ. Thế mà Lộ Hành Chu vừa trở về, đã có ngay một đống đồ đặt riêng như thế, điều này khiến cậu ta vô cùng tức giận.

Cả bữa cơm, Lộ Ánh Khinh ăn trong cơn tức nghẹn. Vừa dùng bữa xong, cậu ta đã bị tiễn đi. Mà theo lời Lộ Kỳ Dịch, thì nơi này là nhà của bọn họ và Chu Chu. Lộ Ánh Khinh tức đến suýt bật khóc.

 

Cậu ta đã bắt đầu ghi hận Lộ Kỳ Dịch và những người bên phe cậu. Giờ cậu ta chỉ muốn mau chóng đi tìm Chu Yến, không chờ nổi đến khi trưởng thành nữa, cậu ta muốn Chu Yến bắt đầu kế hoạch thâu tóm Lộ gia.

 

Nếu không có được, thì hủy hoại cũng chẳng sao.

 

Lộ Ánh Khinh tự mình lái xe đến Chu gia. Chu Yến lúc này đang ở thư phòng, cậu ta gọi điện báo một tiếng rồi ngồi chờ ở dưới lầu.

Nhưng người đầu tiên xuất hiện không phải Chu Yến, mà là một người đàn ông lạ mặt khiến Lộ Ánh Khinh chết sững tại chỗ.

Người đàn ông ấy vóc dáng cao lớn, khí chất cao quý, đeo kính mắt viền vàng, toàn thân tỏa ra một loại khí thế thành thục và tự tin ngạo nghễ. Khác hẳn với Chu Yến, người luôn mang phong thái thiếu niên kiêu ngạo. Trong khoảnh khắc ấy, tim Lộ Ánh Khinh đập thình thịch không ngừng.

Ngay khi nhìn thấy người đàn ông đó, hình bóng Chu Yến lập tức bị xóa sạch khỏi tâm trí cậu ta. Chu Yến là gì chứ? 

Người này mới thực sự là cực phẩm.

Cậu ta thật sự rất thích kiểu người như thế.

Người đàn ông kia chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi không nói gì, đi thẳng ra cửa chính. Ngay sau đó, Chu Yến từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy Lộ Ánh Khinh đang ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia mất kiên nhẫn.

Chu Yến thu lại cảm xúc, nhẹ giọng hỏi: "Khinh Khinh, em sao vậy?"

 

Lộ Ánh Khinh nhìn về phía cửa, hỏi: "Vừa rồi là khách nhà anh à?"

 

Chu Yến cụp mắt, đáp: "Không, chắc là chú nhỏ của anh."

 

Lộ Ánh Khinh ngây người: "Chú nhỏ của anh tỉnh rồi?"

 

Chu Yến ừ một tiếng, sau đó nắm lấy tay Lộ Ánh Khinh nói: "Khinh Khinh, chúng ta công bố hôn ước đi."

 

Hôn ước của hai người từ trước đến nay chỉ là lời hứa riêng giữa hai nhà, chưa từng công khai. Trước đây cũng chỉ là khẩu ước, nhưng giờ Chu Hành Lộ đã tỉnh lại, quyền lực trong Chu gia bắt đầu chuyển giao về tay y. Chu Yến vốn quen nắm quyền, giờ đột nhiên lại bị ràng buộc bởi đủ loại quy tắc, khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Vì vậy, hắn muốn công bố hôn ước, coi như tăng thêm lợi thế cho bản thân, tìm cách giành lại quyền lực.

Ý nghĩ của hai người không hẹn mà trùng. Tuy nhiên, Lộ Ánh Khinh lại hơi do dự. So với Chu Yến, cậu ta cảm thấy mình càng có hứng thú với Chu Hành Lộ hơn. Hoặc liệu hôn ước này có thể đổi thành cùng Chu Hành Lộ thực hiện?

Cậu ta ngẩng đầu, nhìn Chu Yến bằng ánh mắt đầy tình cảm, dịu dàng nói: "Được mà, Yến ca ca."

 

Chu Yến xoa đầu cậu ta, nở nụ cười hài lòng: "Khinh Khinh thật ngoan."

 

Lộ Ánh Khinh, đứa con được cả nhà Lộ sủng ái, giờ Lộ gia đang thời kỳ thế lực bành trướng, việc ở bên cậu ta chẳng khác nào mở rộng thêm đường đi nước bước. Với Chu Yến, cái lợi nhiều hơn thấy rõ. Cùng lúc đó, bên phía Lộ Hành Chu lại đang bận rộn chuẩn bị tiến vào núi.

 

Cậu đã mời riêng một nhiếp ảnh gia, dự định tới rừng cấm bên Mạt Thoát để quay chụp một số tư liệu sinh tồn thực tế. Đồng thời cũng tiện thể tìm địa điểm để hành động.

Từ những tiếng nói rải rác trong các đoạn ghi âm, cậu cuối cùng đã lần ra được manh mối kẻ đứng sau vụ ám sát cậu năm đó chính là một đường dây buôn m* t**. Nhưng đôi vợ chồng cầm đầu lại ẩn mình sâu trong rừng cấm Mạt Thoát, nơi đó bọn họ có một căn cứ bí mật.

Vấn đề là phía trên vẫn chưa thể lần ra dấu vết, mà địa hình bên đó vô cùng hiểm trở. Ngay cả đội khảo cổ chuyên nghiệp từng đến cũng gặp không ít khó khăn, thiếu chút nữa còn gặp chuyện.

Thế nên, Lộ Hành Chu quyết định tự mình xuất phát, vừa báo thù, vừa có thể lấy thêm chất liệu viết bản thảo. Đợi quay về còn có thể tham gia buổi tiệc hoan nghênh tổ chức cho cậu, đúng là tiện cả đôi đường.

Lộ Kỳ Dịch cùng những người khác đều không phản đối. Lộ Hữu Sâm từng đề nghị đi theo, nhưng nơi đó rắn rết côn trùng hoành hành, còn có cả dịch chuột, vô cùng nguy hiểm. Lộ Hành Chu có gan không sợ, chứ Lộ Hữu Sâm thì lại không thể.

Trước kia bọn họ còn có dược của Lộ Du Tư bảo vệ, nhưng giờ Lộ Du Tư sống hay chết cũng không rõ. Vậy nên, cậu chỉ còn cách tự mình lên đường.

Sau khi báo tin cho phía trên xong, Lộ Hành Chu ngồi lên xe, thẳng hướng Mạt Thoát xuất phát. Trên đường đi, cậu cảm nhận được không ít ánh mắt dò xét bủa vây.

Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt nhanh qua như một dải màu. Từ sau khi tỉnh lại, cậu đã từng hoảng loạn, bối rối, nhưng đến hiện tại khi tâm trí đã dần bình ổn, cậu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: báo thù.

Khi đến Mạt Thoát, những kẻ đi cùng đã bắt đầu có hành động, bọn chúng được cài cắm sẵn để truy sát Lộ Hành Chu. Nhưng rất tiếc, bây giờ cậu đã không còn là người dễ đối phó như trước kia.

 

Ngoài đám người đó, còn có nhân sự từ bên trên âm thầm đi theo nhiệm vụ của họ là xử lý hậu quả.

 

Lộ Hành Chu khẽ huýt sáo. Ngay lập tức, từ dưới mặt đất vang lên tiếng rít rít rợn người, kéo theo đó là hàng loạt tiếng kêu đau đớn. Cậu ngoái đầu lại, khẽ nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo.

Muốn ra tay với cậu? Cậu là ai? 

Chính là người có bàn tay vàng, là kẻ đã trải qua niết bàn tái sinh.

Những kẻ ngã xuống đất chẳng mấy chốc đã bị người khác kéo đi dọn sạch. Lộ Hành Chu tiếp tục xuyên rừng, một đường tiến sâu vào khu cấm địa Mạt Thoát. Đứng trước vùng đất bị liệt vào cấm khu, cậu lấy ra một cây sáo và bắt đầu thổi. 

 

Tiếng sáo xuyên qua tầng không khí âm u, mặt đất phát ra tiếng ma sát lạnh người, sàn sạt, sàn sạt và rồi một con mãng xà khổng lồ dài tới bốn, năm mét chậm rãi bò ra, lặng lẽ hiện thân trước mặt hắn.

 

Khu vực này có tín hiệu điện tử cực yếu, camera, định vị hay máy bay không người lái đều vô dụng. Lộ Hành Chu chẳng hề lo bị người khác phát hiện. Trước khi đến, cậu đã cẩn thận tra xét rất nhiều tư liệu, phát hiện nơi đây từng có ghi nhận về cự mãng, nhưng chưa ai từng xác nhận. Còn bây giờ cậu đã tận mắt chứng kiến. Xác nhận rồi. Vậy thì cuộc săn bắt có thể chính thức bắt đầu.

Ẩn náu sâu trong khu vực Mạt Thoát, đám buôn m* t** vẫn đang lẩn trốn. Trong lần hành động vừa rồi, chúng đã tổn thất không ít người, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức. Chúng dự định trốn thêm nửa tháng nữa là có thể làm lại giấy tờ, tiếp tục mang thân phận mới mà lẩn ra ngoài.

Nhưng chúng không ngờ rằng, người mà chúng tưởng là một phóng viên yếu đuối dễ bắt nạt, lại dám quay trở lại báo thù...

Theo tiếng sáo vang lên trong đêm, từng con rắn độc nối đuôi theo sau một con mãng xà khổng lồ, kéo nhau tiến vào một thung lũng nhỏ. Những con rắn nhỏ im lặng bò đi khắp nơi.

Bên trong, từng tiếng k** r*n lần lượt vang lên. Đám người trong phòng lần lượt chạy ra ngoài, đến khi nhìn thấy Lộ Hành Chu, ánh mắt bọn chúng tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng khi trông thấy con mãng xà, bọn chúng hoàn toàn suy sụp.

Chúng từng nghe nói nơi này có một con quái vật lớn, nhưng không ngờ lại là loại đại gia hỏa này.

Từng tên cầm súng định phản kích, nhưng cơn đau nhói từ mắt cá chân truyền đến nói cho chúng biết xong đời rồi!

Khi một kẻ đầu tiên ngã xuống, Lộ Hành Chu liền bắn pháo hiệu lên trời.

Những người đến hiện trường sau đó, trông thấy cảnh tượng trước mắt cùng dấu vết rắn bò khắp nơi, ai nấy nhìn Lộ Hành Chu với ánh mắt kỳ quái.

Không phải chứ, người này là cổ sư à?

Sau khi trở về, cấp trên nói sẽ trao cho Lộ Hành Chu bằng khen, tất nhiên, là dưới thân phận nhiếp ảnh gia.

Lộ Hành Chu cũng không từ chối. Không nhận thì cũng phí.

Lộ Hành Chu trở về, ngoài Chu Hành Lộ ra thì mọi người đều vui vẻ. Riêng Chu Hành Lộ lại mang vẻ mặt u oán, các anh trai trở về làm gì chứ?

Nếu họ không quay lại, chẳng phải Chu Chu sẽ là của một mình hắn sao?

Ôm lấy Lộ Hành Chu, y dụi mặt vào cổ y, nhẹ giọng nói: "Chu Chu, khi nào thì cho anh một danh phận?"

 

Lộ Hành Chu nghiêng đầu nhìn y khẽ cười: "Chờ đến lúc tiệc bắt đầu đi. Đến lúc đó, chúng ta công khai, được không?"

 

Chu Hành Lộ mỉm cười, hôn lên má Lộ Hành Chu: "Được."

 

Đi ngang qua, Lộ Kỳ Dịch hừ một tiếng đầy châm chọc: "Nhìn cái dáng hồ ly tinh của cậu kìa."

 

Chu Hành Lộ vờ như không nghe thấy. Hồ ly tinh thì hồ ly tinh, miễn là người trong lòng còn ở trong ngực mình là được.

Khi tiệc hoan nghênh chính thức bắt đầu, Lộ Hành Chu khoác trên người bộ lễ phục được đặt may riêng, vừa xuất hiện đã khiến toàn trường chú ý. Ai cũng biết, đây là tiểu thiếu gia thất lạc nhiều năm của Lộ gia. Nhưng không ai quá xem trọng cậu. Dù gì, Lộ gia hiện tại đã có Lộ Ánh Khinh là người thừa kế chính danh, chuyện này giống như đã thành định cục.

Nhưng bây giờ thì sao.... Lộ Kỳ Dịch đưa Lộ thị lên một tầm cao mới, còn Lộ Hành Chu, tiểu thiếu gia đột ngột trở về thật sự sẽ khiến người khác vui vẻ chào đón sao?

Chỉ đến khi tận mắt chứng kiến, bọn họ mới hiểu được vì sao phải không vui. Thực tế là, họ lại rất vui mừng.

Bởi vì đứa nhỏ này, tiểu thiếu gia Lộ gia dường như còn được sủng ái hơn cả Lộ Ánh Khinh. Còn Lộ Ánh Khinh thì sao? Dường như đã bị lạnh nhạt, bị gạt ra ngoài.

Lộ Hành Chu giữ nụ cười lễ độ, ánh mắt chậm rãi đảo quanh khán phòng. Trong lòng, cậu lại nhớ tới những điều mình từng tra được, thật nực cười biết bao.

Cậu liếc nhìn Lộ Thiên, lại liếc sang Lộ Ánh Khinh.

Trong đôi mắt kia là sự châm biếm xen lẫn đau đớn, hai kẻ đó hoàn toàn không giấu được vẻ bối rối.

Lộ Thiên không hiểu nổi, tại sao người ông ta đã cho người xử lý sạch sẽ lại có thể bình an vô sự mà trở về?

Ông ta thật sự không ngờ, Lộ Hành Chu thế mà vẫn có thể sống sót, còn xuất hiện ngay tại đây, dưới ánh đèn rực rỡ của buổi tiệc.

Hoan nghênh chính thức bắt đầu. Lộ Hành Chu bước lên sân khấu, nói vài lời cảm tạ đơn giản. Sau đó, Lộ Kỳ Dịch thay mặt gia tộc tuyên bố sự trở về của Lộ Hành Chu. Âm nhạc vang lên, các nam nữ trẻ tuổi cùng nhau bước vào sàn nhảy, vui vẻ hòa mình vào điệu vũ.

Chỉ có Lộ Hành Chu, từ đầu đến cuối, đều chăm chú quan sát đám người Lộ Thiên. Bọn họ đang đứng tụ lại một góc, nói gì đó rất nhỏ. Lộ Hành Chu không cần đến gần cũng có thể đoán ra chắc chắn là đang bàn về cậu.

Khi bài nhạc kết thúc, Lộ Ánh Khinh với nụ cười tự tin kéo tay Chu Yến, chuẩn bị bước lên sân khấu. Cậu ta muốn nhân dịp này tuyên bố hôn ước giữa cậu ta và Chu Yến.

Nhưng Chu Hành Lộ lại không cho họ cơ hội ấy. Y chậm rãi bước lên đài, giơ micro lên, tao nhã mở lời: "Chào mọi người, tôi là Chu Hành Lộ."

Mọi ánh nhìn lập tức tập trung lên sân khấu. Lộ Ánh Khinh cứ ngỡ Chu Hành Lộ sắp thay mình công bố hôn ước với Chu Yến, nên trong ánh nhìn của mọi người, cậu ta thẹn thùng cúi đầu, khóe miệng còn mang ý cười đầy ngượng ngùng.

Câu nói tiếp theo của Chu Hành Lộ, giống như một nhát dao lạnh lùng, lập tức đẩy Lộ Ánh Khinh rơi thẳng xuống địa ngục. 

Chu Hành Lộ mỉm cười, giọng nói rõ ràng vang lên qua micro: "Hoan nghênh mọi người đến dự tiệc đón mừng vị hôn phu của tôi. Buổi hoan nghênh yến hội này, ngoài việc chào đón Chu Chu trở về, cũng là để tuyên bố hôn ước của tôi và Chu Chu."

 

Lộ Hành Chu trừng mắt liếc y một cái, người này thật đúng là không biết ngại. Nhưng rồi cũng bước tới, nắm lấy tay Chu Hành Lộ, nở nụ cười thản nhiên.

Phía dưới, sắc mặt Lộ Thiên lập tức tối sầm lại. Ông ta đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: "Không được! Bảo bối của tôi và Chu Yến đã có hôn ước từ nhỏ! Các người làm vậy, bảo bọn trẻ phải làm sao?!"

 

Lộ Hành Chu nhướng mày, mỉm cười nhìn ông ta, ánh mắt lạnh như băng: "Bảo bối của ông à? Vừa hay, tôi cũng có một việc cần tuyên bố."

 

Ánh mắt cậu quét về phía nhân viên kỹ thuật. Người kia lập tức hiểu ý, lấy từ túi áo ra một chiếc USB rồi c*m v** máy chiếu. Trên màn hình lớn phía sau, một tập tin được mở ra, kết quả giám định ADN giữa Lộ Thiên và Lộ Ánh Khinh.

 

Khoảnh khắc hình ảnh hiện lên, sắc mặt Lộ Thiên tái mét, cả người choáng váng, đứng không vững, phải chống tay lên bàn mới miễn cưỡng trụ lại.

 

Ông ta biết kết thúc rồi.

 

Người đàn ông này, khuôn mặt lớn lên giống hệt Trăn Ngọc trong trí nhớ của ông ta, quả thực như hai giọt nước.

 

Người kia tuổi tác tương đương hắn, qua điều tra dò hỏi, người đó khai ra không ít chuyện chẳng hạn như: Lộ Trăn Ngọc căn bản không phải là con ruột của Lộ Thiên. Hay như việc, người mà Liên Nhi thật sự yêu chưa từng là Lộ Thiên mà là hắn.

 

Cả người Lộ Ánh Khinh lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Những điều kia, tất cả đều có bằng chứng ảnh cũ, thư từ, thậm chí cả giấy hứa hôn.

 

Lộ Hành Chu khoanh tay, quay sang nhìn Lộ Thiên, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: "Năm đó vì một đứa con không phải của mình, ông nhẫn tâm vứt bỏ tôi. khi đó, ông có từng nghĩ tới ngày hôm nay không?"

 

Trên màn hình lớn, từng hình ảnh, từng chứng cứ cứ thế hiện lên như thể đang giễu cợt ông, l*t tr*n từng lớp giả dối bao năm qua.

 

Lộ Thiên như bị sét đánh, tức đến mức phun ra một ngụm máu tươi. Lộ Hành Chu nhìn cảnh ấy, chỉ lạnh nhạt lùi lại nửa bước, vẻ mặt chán ghét.

 

Ngoài hội trường, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Một đội cảnh sát bước vào, không nói một lời, đi thẳng đến trước mặt Lộ Thiên, đưa ông ta vào còng tay.

 

Tội danh là thuê người giết người.

 

Toàn thân Lộ Thiên như sụp đổ, cả người mềm nhũn, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Không thể nào, Liên Nhi... không thể không yêu tôi... không thể..."

 

Lộ Hành Chu chẳng buồn liếc nhìn ông ta, chỉ hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ: "Đúng là đầu óc yêu đương đến mục ruỗng rồi, não chó cũng chẳng ăn nổi cái kiểu này."

 

Lộ Ánh Khinh thì bị cảnh sát mời ra ngoài phối hợp điều tra. Trong vụ thuê người giết người này, cậu ta cũng có dính líu không nhỏ là một trong những kẻ đã ra sức thúc đẩy.

 

Chu Yến đứng một bên, cả người như hóa đá. Hắn chỉ định tranh giành chút gia sản thôi mà, sao chuyện lại thành ra thế này?

 

Ánh mắt hắn run rẩy nhìn về phía chú nhỏ, khuôn mặt kia chẳng lộ chút biểu cảm nào, lại khiến hắn sợ đến dựng tóc gáy.

 

Hù chết bảo bảo. Thôi, không tranh nữa. Mình ngoan ngoãn nằm im là được. Chú nhỏ chắc sẽ không đến mức bạc đãi mình đâu, đúng không?

 

Lộ gia lần này thực sự không chống đỡ nổi nữa. Nhìn hai nhân vật chính nổi bật giữa hội trường, Lộ Kỳ Dịch bước lên sân khấu, vẫn là vẻ mặt ôn hòa như cũ, cười tươi như gió xuân mà tuyên bố: "Buổi tiệc vẫn sẽ tiếp tục. Lễ đính hôn giữa Lộ gia và Chu gia sẽ được tổ chức vào ba ngày sau. Kính mời quý vị nể mặt đến chung vui."

 

Tin tức này ngay lập tức làm bùng nổ Weibo. Trên mạng xã hội, tin tức nóng lan truyền chóng mặt, dù sao thì dưa này cũng quá chấn động.

 

Đúng là dưa lớn hào môn, mỗi lần nổ đều chấn động cả mạng.

 

Chuyện Lộ Hành Chu và Chu Hành Lộ đính hôn cũng nhanh chóng lan ra khắp nơi. Hình ảnh hai người đứng cạnh nhau được chia sẻ chóng mặt.

 

Trong ảnh, hai người sóng vai đứng bên nhau, khí chất xứng đôi, tư thế ngang hàng, ai nhìn cũng phải gật đầu, thật sự xứng đôi vừa lứa, thế lực cũng không kém gì nhau.

 

Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Lộ Hành Chu và Chu Hành Lộ bắt đầu bàn bạc về chuyện đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ. Tuy hai người họ ở một thế giới khác đã từng cử hành hôn lễ rồi, nhưng Chu Hành Lộ vẫn mong có một hôn lễ trọn vẹn tại thế giới này, một buổi lễ thật sự thuộc về hiện thực của họ.

 

Lộ Hành Chu không phản đối. Chỉ là lần này, cậu  muốn giữ quyền chủ đạo từ địa điểm, thiết kế đến mọi chi tiết trong lễ cưới.

 

Lộ gia năm người anh đương nhiên cũng dốc toàn lực ủng hộ em trai út của mình. Mọi chuyện được chuẩn bị chu đáo, từ đầu đến cuối đều không tiếc bất cứ điều gì.

 

Khi hôn lễ kết thúc, Lộ Hành Chu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Một dải cầu vồng vừa hiện ra sau cơn mưa, vắt ngang bầu trời rực rỡ.

 

Trong khoảnh khắc ấy, cậu có cảm giác như thể, tất cả những tiếc nuối trong lòng cậu đã được chữa lành.

 

--------------

[Tác giả có lời muốn nói:]
Hoàn rồi ~ Cảm ơn các bảo bối đã đồng hành đến tận cuối cùng ~~

 

Tác phẩm mới sẽ khai bút vào tháng sau nha ~~ hoan nghênh lưu trữ trước ️

Bình Luận (0)
Comment