Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 861

Từng người nghiên cứu mặt mày xám xịt, tiều tụy nở nụ cười, đồng thanh hô vang:

"Chúc mừng sinh nhật, Sếp Tô!"

Những người thuê nhà xung quanh cũng hô to hơn:

"Chúc mừng sinh nhật!!"

"Sếp Tô, chúc mừng sinh nhật, vạn sự như ý!"

"Sếp Tô! Chúc mừng sinh nhật, bình an thuận lợi!"

"Sếp Tô!"

"Sếp Tô."

Cuối cùng không biết là ai đứng trên bệ cửa sổ nhà mình hét lên một tiếng lạc giọng:

"Tôi yêu Đào Dương, tôi yêu Sếp Tô!!!"

Là một người đàn ông, nhưng giọng nói lạc đi như tiếng gà kêu.

Sầm Thiên Kiêu vẫn luôn ngồi trong trực thăng màu hồng giật mình, ối chà, cái này không được hô đâu.

Tô Đào sững sờ, nhìn ống vắc-xin nhỏ trong tay, nghe những lời chúc phúc bên tai, mũi cay cay, dù cố gắng nhịn thế nào cũng không thể ngăn được nước mắt tuôn rơi.

Bận rộn lâu như vậy, cô đã quên mất hôm nay là sinh nhật mình.

 

Mười tám năm qua, cô chưa từng có một sinh nhật ra hồn, thậm chí không ai nhớ cô sắp sinh nhật, thỉnh thoảng chỉ có Lý Liên Dung nhớ ra, múc thêm cho cô nửa bát cơm, không có bất ngờ càng không có quà, lại còn vừa cằn nhằn vừa nói với cô bây giờ là mạt thế, điều kiện trong nhà lại không tốt, bảo cô phải ngoan ngoãn nghe lời.

Cô nghe những lời này đã mười tám năm rồi.

Mà bây giờ...

Cô há miệng gần như không nói nên lời, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói, vô số cảm động không thể nói rõ, cũng chỉ có thể quanh quẩn nơi đầu lưỡi, biến thành tiếng nghẹn ngào.

Trang Uyển khóc như mưa, lao đến ôm lấy cô: "Chúc mừng sinh nhật, Đào Đào."

Mạnh Thiến cũng bước đến ôm lấy họ.

Sau đó là Lâm Phương Tri, Mã Đại Pháo, ông cụ Mai, hai mẹ con Tiền Linh, Ngũ Chấn, thầy Tần, Hiểu Bác, bà cụ Ngu cùng hai cháu...

 

Mọi người ôm nhau, như lúc ban đầu đoàn kết nhất trí, cùng nhau xây dựng quê hương, từng bước đi đến ngày hôm nay.

Mọi người vây Tô Đào chặt chẽ ở giữa, còn Tô Đào thì ôm ống vắc-xin mang sứ mệnh trọng đại trong lòng.

Việc nghiên cứu thành công vắc-xin đại diện cho thời đại u ám này sắp hạ màn cuối cùng.

Hai mươi năm hỗn loạn đẫm máu, vào khoảnh khắc này bắt đầu được vẽ dấu chấm hết.

Tô Đào chỉ cảm thấy từng dòng nước ấm chảy quanh tim, không ngừng lưu chuyển, sinh sôi không ngừng.

Vất vả rồi!

Vất vả cho những người cống hiến không từ bỏ kiên trì hai mươi năm trên sự nghiệp nghiên cứu khoa học!

Vất vả cho mỗi một người xây dựng, quản lý của Đào Dương!

Vất vả cho mỗi một đồng bào đã từng hy sinh, cống hiến trong loạn thế này!

Lúc này, một chiếc trực thăng màu hồng xuất hiện trên không trung, tiếng gầm rú của động cơ khổng lồ khiến Tô Đào ngẩng đầu lên nhìn.

 

Chỉ thấy Sầm Thiên Kiêu ngồi ở ghế lái hét lớn với cô:

"Sếp Tô! Lão đại nhà chúng tôi mời cô đi dạo ngắm bình minh!"

Tô Đào nhìn chiếc trực thăng màu hồng phấn này, quả thực là sao chép chiếc xe căn cứ mà Ôn Mạn tặng cô, lập tức nín khóc mỉm cười.

Cô leo lên thang, ngồi vào trực thăng, thắt dây an toàn, từ từ bay lên theo đường xoắn ốc.

Những người Đào Dương vẫy tay hô vang với cô dưới mặt đất ngày càng nhỏ dần, lại ngẩng đầu nhìn về phía xa, từng chiếc trực thăng gieo hạt không ngừng rải thuốc dạng sương mù xuống mặt đất, không bao lâu sau, chân trời lộ ra tia sáng đầu tiên, một chiếc cầu vồng rực rỡ xuất hiện vào lúc bình minh, kẹp giữa những đám mây, như chốn tiên cảnh.

Thuốc không chỉ mang lại hòa bình, mà còn có cả cầu vồng rung động lòng người.

Tô Đào nhất thời ngây người.

"Chúc mừng sinh nhật, Đào Đào."

Cô đột nhiên quay đầu lại, thấy Thời Tử Tấn đang ngồi bên cạnh, mỉm cười dịu dàng.

Chỉ là thân thể anh ngày càng mờ nhạt, rất hư ảo.

Tô Đào theo bản năng muốn nắm lấy anh, nhưng lại bắt hụt, ngược lại làm tan biến nửa người anh.

Thời Tử Tấn cũng đưa tay muốn sờ tóc cô, nhưng vẫn xuyên qua không chạm được, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối:

"Trời sắp sáng rồi, thật tiếc không thể cùng em ngắm một bình minh trọn vẹn, anh đảm bảo, sinh nhật năm sau của em, anh sẽ không vắng mặt một phút giây nào."

Nói xong câu này, ánh bình minh bên ngoài cửa sổ rực sáng, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.

Tô Đào vội vàng nói: "Em sẽ chờ anh, chờ anh thật sự tỉnh lại!"

Thân thể Thời Tử Tấn tan biến dưới ánh mặt trời ấm áp.

Cầu vồng vẫn rực rỡ, nhưng tâm trạng Tô Đào lại chùng xuống.

Sầm Thiên Kiêu rất cảm động: "Sếp Tô, cảm ơn cô, có câu nói này của cô, chờ lão đại nhà chúng tôi tỉnh lại, anh ấy nhất định sẽ liều mạng bảo vệ cô, cái gì mà sứ mệnh gánh nặng chứ, đều cút hết sang một bên."

Tô Đào bị cậu ta nói cho buồn cười: "Sau này cũng không cần anh ấy gánh vác gánh nặng nữa, có em cùng gánh."...

Trận mưa thuốc này đã tiêu diệt chín mươi phần trăm zombie ở phương Nam, không chỉ là những zombie biến dị ẩn nấp trong bóng tối, mà cả những con Liềm Máu không biết gì, zombie bình thường đều không thể trốn thoát, bị tiêu diệt sạch sẽ.

Hơn nữa lô thuốc mới vẫn đang được sản xuất mạnh mẽ, theo kế hoạch của nhóm nghiên cứu Thẩm Vấn Trình, thuốc sẽ tiếp tục được phun trong nửa năm, kết hợp với việc tiêm chủng vắc-xin toàn diện, không quá một năm, loài người sẽ hoàn toàn kiểm soát virus, bắt đầu cuộc sống mới, xây dựng lại quê hương.

Các căn cứ lớn đến hỗ trợ cũng nhìn thấy cầu vồng rung động lòng người trên bầu trời.

Tinh thần chiến đấu tràn đầy, dường như được xoa dịu, đều ngây ngốc nhìn lên bầu trời.

Không biết là ai hô to một tiếng:

"Thành công rồi! Là thuốc tiêu diệt! Đào Dương thành công! Mạt thế kết thúc rồi!"

Tiếng hô này như sấm sét giữa trời quang, người hò reo thì hò reo, người khóc lớn thì khóc lớn.

Đồng thời tin tức cũng lan truyền khắp nơi, mọi người đều rơi lệ xúc động.

Sau khi xuống trực thăng, việc đầu tiên Tô Đào làm là đồng bộ tin tức vắc-xin ra đời với Trường Kinh, bắt đầu kế hoạch tiêm chủng toàn dân.

Họp xong đại hội lại họp tiểu hội, tiểu hội họp xong còn nói chuyện với ngài tổng thống hai tiếng.

Đến khi kết thúc trời đã tối, cô mới nhớ ra cả ngày mình chưa ăn cơm.

Đói bụng, cô bước nhanh đến nhà ăn, nào ngờ vừa đẩy cửa ra, trên đầu liền rơi xuống mưa cánh hoa.

Hiện ra trước mắt là con đường trải đầy hoa tươi, cuối đường là chiếc bánh kem năm tầng sang trọng, hai bên bàn bày đầy những món quà lớn nhỏ, trên trần nhà treo đầy bóng bay đủ màu sắc.

Trang Uyển, Mạnh Thiến, Mã Đại Pháo cùng mấy chục người khác đứng bên cạnh, thấy Tô Đào ngơ ngác, lập tức đồng thanh hô to:

"Nhân vật chính đến rồi!"

Bình Luận (0)
Comment