Căn tứ hợp viện này không lớn, tổng diện tích khoảng ba trăm năm mươi mét vuông, bốn phòng ngủ, ba phòng vệ sinh, hai phòng khách, một nhà bếp, cộng thêm một sân lớn ở giữa và một gara ô tô.
Tô Đào dịch chuyển đến đó, lần đầu tiên đặt chân đến mảnh đất Trường Kinh này.
Đứng trong sân, nhìn căn tứ hợp viện này, bên ngoài đã hơi cũ kỹ, khắp nơi đều là dấu vết của lịch sử.
Trong sân có ao và đình nhỏ, nhưng tất cả đều bị bỏ hoang, trước mạt thế nơi này chắc hẳn được chăm sóc rất tốt, buổi chiều nhàn rỗi ngồi trong đình uống trà, trò chuyện với ba, bốn người bạn cũng là một điều thú vị.
Tô Đào quyết định lát nữa sẽ tìm người đến dọn dẹp, sau đó lại lôi Ngũ Chấn đến làm cảnh quan cho cô.
Đối diện với sân là phòng khách, bên trong không có đồ điện, đều là đồ nội thất gỗ đỏ cũ kỹ, trên đó còn đọng khá nhiều bụi.
Các phòng khác cũng trong tình trạng tương tự.
Tô Đào quyết định không động đến đồ nội thất cũ, đều là gỗ tốt, biết đâu vài năm nữa sẽ thành đồ cổ.
Còn lại thì thêm đồ điện tiện nghi vào là được.
Bốn phòng ngủ, cô muốn chuẩn bị một phòng cho Alice, đến lúc đó dỗ cô bé đến cho Bộ trưởng Hứa nhìn một cái, coi như là một bất ngờ cho người cha già.
Để lại một phòng ngủ cho Mạn Mạn, nhưng cô nàng này chắc sẽ không đến ở, cô ấy có nhiều nhà đến mức ở không xuể, chỉ riêng ở Trường Kinh, còn có bốn căn nhà khác, tứ hợp viện, nhà tự xây độc lập, căn hộ cao cấp đều có.
Hai phòng ngủ còn lại, cô muốn đập thông thành một phòng ngủ chính lớn, kiêm phòng làm việc và phòng thay đồ, ở cho rộng rãi thoải mái.
Sau này nơi đây sẽ là điểm dừng chân của cô khi đi lại giữa Đào Dương và Trường Kinh.
Hai ngày sau, Tô Đào tìm được hai người giúp việc ở địa phương, dọn dẹp sạch sẽ căn nhà từ trên xuống dưới, lại mua thêm nhiều đồ điện, còn cho Ngũ Chấn tăng ca, trồng không ít hoa cỏ trong sân, lát đường đá cuội, một cái ao nhỏ ở giữa cũng được đổ nước vào, trồng đầy hoa sen.
Ban ngày ánh mặt trời chiếu vào, cả mặt nước lấp lánh.
Trong sân còn bày bộ đồ pha trà và kệ sách, khiến Ngũ Chấn - người làm công - phải ghen tị:
"Lão bản, căn nhà này đáng giá lắm đấy, trước mạt thế có tiền cũng khó mua được, cô làm thế này, càng hiếm có hơn."
Tô Đào liền nói sẽ xây cho anh ta một căn ở Đào Dương.
Giá trị mà Ngũ Chấn tạo ra cho Đào Dương đừng nói là một căn, ba căn cô cũng không tiếc.
Ngũ Chấn vội vàng xua tay: "Tôi chỉ nói vậy thôi, tôi một mình sống trong căn nhà lớn như vậy, là tự chuốc lấy phiền muộn."
Có cha mẹ vợ con mới gọi là nhà, nếu không thì dù căn nhà có lớn đến đâu, cũng chỉ là căn nhà.
Tô Đào mấp máy môi, không nhịn được vẫn nói: "Anh còn trẻ mà..." vẫn có thể tìm lại được.
Chỉ riêng ở Đào Dương, những cô gái để ý đến Ngũ Chấn cũng không ít.
Gần đây cô còn nghe Trang Uyển buôn chuyện, có một cô gái xinh đẹp mới hơn hai mươi tuổi theo đuổi anh ta rất nhiệt tình, nhưng Ngũ Chấn chỉ một lòng một dạ dốc sức vào vườn ươm.
Ngũ Chấn thở dài: "Không có tâm trí đó."
Tô Đào thầm nghĩ, xem ra cô gái này đường còn dài.
Ngày hôm sau, Tô Đào dỗ Alice ra khỏi trang trại nhỏ, nói muốn đưa cô bé đi chơi, không đi đâu khác, chỉ ở Đào Dương.
Dù sao cũng không biết Alice có nghe hiểu hay không, vui vẻ nắm tay cô, không hề hay biết đã đi qua cổng dịch chuyển đó.
Tô Đào lại nhắn tin cho Bộ trưởng Hứa, nói cô nhờ người mang một món quà, để ở tứ hợp viện đối diện cách hai con phố, phiền ông đến lấy.
Bộ trưởng Hứa bận rộn tối mặt tối mũi, nhưng vẫn dành thời gian trả lời, theo địa chỉ Tô Đào cho tìm đến.
Ồ? Nơi này bỏ trống đã lâu không có ai ở, sao đột nhiên lại có người chuyển đến.
Còn chưa kịp gõ cửa, ông vừa đến gần đã nghe thấy tiếng cười như chuông bạc quen thuộc vang lên từ trong sân.