Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 821

Chiến sĩ nhỏ có chút lo lắng nhìn Trang Uyển, tay lau đi lau lại trên quân phục.

Trang Uyển rất chua xót, dỗ dành: "Cậu cứ ăn xong đi, tôi sẽ chuẩn bị riêng cho ban trưởng cậu một phần, cứ ăn đi."

Tô Đào dẫn theo mọi người đến nhà ăn xem chiến sĩ nhỏ, biết được tình tiết vừa rồi, lập tức bảo Phương Tri chuẩn bị một thùng chocolate năng lượng.

Khá chắc bụng, lượng calo cũng cao, lúc đói ăn một thanh rất no.

Tô Đào bảo chiến sĩ nhỏ mang thùng năng lượng này về chia cho mọi người, coi như đồ ăn khuya, lót dạ.

Chiến sĩ nhỏ vô cùng căng thẳng, liên tục lắc đầu:

"Không không không, Đảng đoàn trưởng biết sẽ, sẽ..." gϊếŧ cậu mất!

Tô Đào nói: "Đảng đoàn trưởng của các cậu phải nghe tôi, tôi bảo cậu mang về, ông ta không được nói gì, nếu làm khó cậu, tôi sẽ bênh vực cậu."

 

Chiến sĩ nhỏ lắp bắp nhận lấy thùng đồ.

Vừa nãy lúc ăn cơm cậu đã biết Tô Đào chính là Bà chủ Tô, chỉ là cô quá trẻ, nhìn qua tuổi tác cũng xấp xỉ mình, so với Đảng đoàn trưởng trung niên nghiêm khắc vô tình, chiến sĩ nhỏ nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận sự thật Bà chủ Tô mới là cấp trên thực sự.

Với nhận thức như vậy, thùng đồ ăn này cầm trên tay liền có chút nóng, sợ bị phát hiện Đảng đoàn trưởng sẽ đánh cả Bà chủ Tô.

Nhưng nghĩ đến ban trưởng, còn có các chiến hữu khác đều không no bụng, mỗi ngày chỉ có thể úp miệng vào vòi nước uống cho no, trong lòng liền quyết tâm, cầm lấy!

Tô Đào vỗ vai cậu: "Về đi, chuyện của các cậu Đào Dương sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Chiến sĩ nhỏ ngây ngô ôm thùng năng lượng trở về.

Chỉ là khi sắp đến dưới lầu ký túc xá, lòng can đảm vừa mới dồn lên lại tiêu tan.

 

Cậu thật sự quá sợ Đảng đoàn trưởng, chỉ cần nghe thấy giọng ông ta là hai chân run rẩy vì sợ hãi.

Nếu thật sự bị phát hiện, cậu không chỉ bị đánh đến da tróc thịt bong, còn liên lụy đến ban trưởng, chiến hữu anh trai một đám người.

Nghĩ đi nghĩ lại, chiến sĩ nhỏ dứt khoát lấy từng thanh năng lượng ra, nhét vào trong quần áo sát người.

Thậm chí cả qυầи ɭóŧ cũng nhét đầy ứ.

Đây đều là đồ ăn, đồ ăn ngon, ăn một thanh có thể no bụng nửa ngày, nhất định phải mang về.

Đến khi cậu tốn hết sức lực và tâm trí tránh né tuần tra viên trở về ký túc xá, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, căng thẳng đến mức răng run lập cập.

Đóng cửa lại, cậu cởϊ áσ ra, nhảy mạnh lên, từng thanh năng lượng rơi lộp bộp xuống đất.

Khi nhìn thấy là đồ ăn, cả ký túc xá đều im lặng.

 

Ban trưởng không nói hai lời, nhanh chóng nhặt lên nhét vào trong chăn, căng thẳng trừng mắt hỏi:

"Lấy ở đâu ra?"

Chiến sĩ nhỏ thò tay vào trong quần móc ra một thanh, bóc vỏ liền nhét vào miệng ban trưởng, mắt đỏ hoe:

"Anh ăn đi, anh ăn đi."

Ban trưởng nào còn tâm trạng ăn nữa, nắm lấy cổ tay cậu, nghiêm nghị nói:

"Chuyện này không phải chuyện đùa, Đảng đoàn trưởng nghiêm cấm chúng ta lấy đồ của Đào Dương, nhất là đồ ăn, hôm qua có người ở toán bên cạnh nhờ một người thuê nhà ở Đào Dương mua một túi bánh mì, bị phát hiện liền bị nhốt, phải đói sống hai ngày mới được thả ra!"

Chiến sĩ nhỏ run lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Sự uất ức kìm nén nhiều ngày tuôn ra:

"Ban trưởng, Đào Dương không thiếu đồ ăn, vừa nãy Bà chủ Tô dẫn em đến nhà ăn riêng của Đào Dương ăn cơm, ở đó có rất rất nhiều đồ ăn, em chưa từng thấy bao giờ, cơm sườn heo cũng ngon lắm, bên trên còn có rau xanh, em đặc biệt hỏi Bà chủ Tô, cơm này không đắt, chúng ta ăn được, nhưng tại sao chúng ta không được ăn? Tại sao ông ta lại khắc nghiệt với chúng ta như vậy?"

Ban trưởng bịt miệng cậu lại:

"Nhỏ tiếng thôi, cậu gặp Bà chủ Tô?"

Bình Luận (0)
Comment