Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 816

Đàn ông con trai, chiến sĩ thép phải ngủ giường cứng!

Thời trẻ ông ta đánh trận, hoang vu hẻo lánh đâu cũng ngủ được!

Đây là đang làm cái gì?! Trận chưa đánh đã làm xương cốt chiến sĩ mềm nhũn ra rồi!

Ông ta quát mắng binh lính dưới quyền không được nằm, tất cả xuống khỏi giường, tập thể ngủ dưới sàn!

Cấp dưới vừa mắng ông ta trong lòng là đồ thần kinh, vừa phải nghe lệnh làm theo.

Vốn dĩ mọi người đều rất phấn khích, lớn đến từng này tuổi lần đầu tiên được ngủ trên chiếc giường êm ái, cao cấp như vậy, lại có ký túc xá sạch sẽ, đầy đủ thiết bị điện như vậy, cứ tưởng khổ tận cam lai, ai ngờ không những không được hưởng thụ, còn bị mắng một trận vô cớ.

Chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi bọn họ mắng là ham hưởng lạc, là đồ đào ngũ.

 

Không lâu sau lại có các dì quản lý sinh hoạt đến từng phòng gõ cửa thu quần áo bẩn của bọn họ, muốn giúp bọn họ giặt, hoặc xem có gì cần vá víu không, cố gắng chăm sóc cuộc sống của bọn họ.

Đảng Vĩ Nhiên nổi giận, mắng các dì ra ngoài, bảo cấp dưới không được dùng máy giặt, phải giặt tay bằng nước lạnh, rèn luyện ý chí thép của bọn họ.

Vì vậy, nửa đêm, các chiến sĩ sau khi tắm xong còn phải tập thể ra ngoài sân giặt quần áo bằng nước lạnh.

Chuyện này truyền đến tai Tô Đào, niềm vui sướиɠ ban đầu của cô liền biến mất, nhíu mày hỏi Thời Tử Tấn:

"Mọi người đều huấn luyện binh lính như vậy sao? Đây chẳng phải là hành hạ người ta sao? Quan điểm của tôi là, huấn luyện đánh trận đã rất mệt mỏi vất vả rồi, có điều kiện tại sao không để các chiến sĩ buổi tối ngủ ngon giấc, hơn nữa giặt quần áo bằng tay có thể rèn luyện kỹ năng gì sao, có máy móc không dùng, đúng là lãng phí thời gian."

 

Thời Tử Tấn nói: "Tôi cũng có suy nghĩ giống cô, chỉ là Đảng Vĩ Nhiên này có lý tưởng huấn luyện binh lính riêng của mình, ông ta cho rằng từ sinh hoạt đến chiến đấu, mọi mặt đều phải rèn luyện tâm lý của các chiến sĩ, để bọn họ hình thành thói quen chịu khổ, đúng là có hiệu quả, nhưng như vậy không có lợi cho việc nuôi quân, vừa cương vừa nhu mới là kế lâu dài."

Tô Đào đau đầu: "Người này quá cực đoan, nhưng binh lính do ông ta quản, tôi cũng không tiện nhúng tay, nếu không sẽ trông như tôi bài xích tướng lĩnh Kinh đô vậy."

Thời Tử Tấn nghĩ một lát rồi nói:

"Tôi thấy cô không cần quản, có thể ông ta sẽ không ở lại lâu, rồi sẽ tìm cách quay về Kinh đô."

Tô Đào ngẩn người, suy nghĩ về câu nói này, liền hiểu ra:

"Ông ta là đang xem thường Đào Dương đấy à, cũng đúng, từ một căn cứ lớn như Kinh đô đến cái xó xỉnh này của tôi, trong lòng đúng là khó chịu, vậy thì mặc kệ ông ta, chỉ là các chiến sĩ phải khổ một thời gian, có giường không được ngủ, có thiết bị điện không được dùng, tôi muốn xem, ngày mai lúc ăn cơm, có thịt bọn họ có ăn hay không!"

 

Tô Đào nảy ra ý định xấu, đặc biệt mời đầu bếp Tần ở Bàn Liễu Sơn đến trổ tài.

Trang trại nhỏ bên kia đã phát triển, cơ bản có thể tự cung tự cấp thịt gà vịt trong nội bộ Đào Dương.

Thịt lợn bò cừu cũng có kênh mua bên ngoài, vì vậy món ăn rất phong phú, năm món mặn năm món chay, ngoài ra còn có canh trứng, đương nhiên không thể thiếu các loại trái cây từ vườn trồng của Ngô Chấn.

Ngoài ra, còn có đủ loại đồ ăn vặt và nước giải khát.

Tiệc buffet, lấy bao nhiêu ăn bấy nhiêu.

Các chiến sĩ ùa vào nhà ăn, thấy đồ ăn đủ màu sắc, thơm phức, ai nấy đều như sói đói, mắt sáng lên.

Chiến sĩ nhỏ tuổi hơn, mũi cay cay, hỏi người anh em lớn tuổi bên cạnh:

"Anh, anh đã ăn chưa, em lớn đến từng này tuổi còn chưa từng ngửi thấy mùi thơm như vậy, đến Đào Dương một chuyến này, chết cũng đáng."

"Nói bậy bạ gì đó! Đến Đào Dương rồi chính là người của Đào Dương, Bà chủ Tô sao có thể bạc đãi chúng ta, chết rồi thì ăn thế nào được nữa, xếp hàng đi."

Tuy các chiến sĩ sốt ruột, nhưng vẫn cầm khay xếp hàng ngay ngắn, nhưng vẫn cứ vươn cổ, xem hàng đã đến đâu, trông mong vô cùng.

Giữa lúc náo nhiệt này, Đảng Vĩ Nhiên mặt đen xì xông vào, quát lớn một tiếng:

"Tôi xem ai dám ăn!"

Bình Luận (0)
Comment