Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 814

Ớt được chăm sóc chu đáo, Tô Đào cũng học hỏi kinh nghiệm từ bác sĩ thú y, chuẩn bị phòng sinh và đồ dùng cho Ớt.

Bác sĩ thú y cũng nói sẽ ở lại đến khi Ớt sinh xong mới đi.

Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, nếu không cô cũng hơi lo lắng, lỡ như khó sinh, cô là người mới chỉ biết đứng nhìn, xảy ra chuyện gì thì tám sinh mạng cùng mất.

Lúc này thiết bị liên lạc đột nhiên vang lên, Tô Đào vừa kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nam quen thuộc:

"Cô gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, có chuyện gì sao? Chúng tôi đang trên đường đi, đến Thủ An mới có sóng."

Là Lôi Hành.

Tô Đào nhớ lại hình ảnh trong dự đoán, không khỏi sợ hãi:

"Anh không sao chứ?"

May là đã bắt được Họa Bì trước khi cô ta gặp Lôi Hành, giam cầm hoàn toàn trong Đào Dương.

Nếu theo như dự đoán, lúc này Lôi Hành rất có thể đã bị Họa Bì nhắm tới.

 

Thực lực của Lôi Hành dù mạnh đến đâu cũng không thể chống lại zombie biến dị có thể hủy diệt cả thành phố.

Lần này có thể bắt được Họa Bì, cũng là nhờ Giang Đồng hy sinh bản thân đổi lấy.

Lôi Hành nhất thời không nói nên lời.

Từ sau khi chuyện của Sở Nguyệt ở hội nghị liên minh bị bại lộ, anh đã không còn chủ động liên lạc với cô nữa.

Một mặt là hổ thẹn, một mặt là anh bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Trước đây anh hết lần này đến lần khác dây dưa với cô, bị cô từ chối thẳng thừng vẫn không từ bỏ ý định, khiến cô phiền phức, khiến cô bị hiểu lầm, bị Sở Nguyệt thù ghét, suýt nữa bị làm nhục——

Những chuyện này cứ lởn vởn trong đầu anh, khiến anh không dám đối mặt.

Cho dù sau đó anh đã làm loạn nhà họ Sở long trời lở đất, hủy hoại hết tất cả những ảo tưởng của Sở Nguyệt dành cho anh, anh vẫn không có dũng khí gọi điện thoại nói chuyện với Tô Đào.

 

Kéo dài như vậy, lại kéo đến lúc Tô Đào chủ động gọi cho anh.

Kết quả anh lại vì đang trên đường đi nên không nhận được.

Khi anh thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, phản ứng đầu tiên là Tô Đào xảy ra chuyện, cần anh, nếu không phải Hỏa Xà bọn họ ngăn cản, anh chắc chắn sẽ một mình chạy về Đào Dương, nhiệm vụ đội ngũ gì anh cũng không muốn quản nữa.

Cuối cùng vẫn là Mỏ Nhọn khuyên anh bình tĩnh, dù sao cũng phải gọi điện lại trước, hỏi rõ tình hình rồi quay về cũng chưa muộn.

"Tôi có thể có chuyện gì? Chủ yếu là cô, cô không sao chứ? Gọi nhiều điện thoại như vậy, tôi thấy mà sợ muốn chết."

Tô Đào nói: "Tôi lo anh xảy ra chuyện nên mới gọi nhiều điện thoại như vậy, anh an toàn là tốt rồi, bên tôi không có vấn đề gì."

Đây là đang quan tâm anh!

Tinh thần Lôi Hành phấn chấn, đuôi vểnh lên: "Đào Tử?"

 

Tô Đào nhanh nhảu nói: "Tôi sợ anh chết, chỉ vậy thôi."

Không yên tâm, cô lại bổ sung một câu:

"Là lo lắng của bạn bè sợ anh chết, Tuyết Đao chết tôi cũng sẽ buồn, huống chi là anh, một người sống sờ sờ."

Tinh thần Lôi Hành ỉu xìu.

Tô Đào dịu giọng:

"Lôi Hành, anh không thấy như vậy quá gò bó anh sao, trước kia anh phóng khoáng tự do biết bao, lão tử là nhất thiên hạ đâu mất rồi?"

Lôi Hành uể oải nói: "Cô đứng nói thì không đau lưng, tình yêu của lão tử là thứ muốn kiểm soát là kiểm soát được, muốn buông là buông được sao?"

Tô Đào nhắm mắt lại, cũng mặc kệ:

"Vậy tôi không yêu anh là thứ muốn thay đổi là thay đổi được sao? Nếu anh có thể yểm bùa tôi, khiến tôi yêu anh đến chết đi sống lại, vậy cũng được, anh không yểm được thì mau khuyên bản thân buông bỏ, sớm thoát khỏi bể khổ đi."

Lôi Hành như muốn xù lông: "Cô thật sự nhẫn tâm, những lời này đúng là như muốn gϊếŧ chết tôi vậy."

Tô Đào cũng kiên quyết muốn cắt đứt ý nghĩ của anh:

"Xin lỗi, đau dài không bằng đau ngắn, đau xong chúng ta vẫn có thể làm bạn."

Lôi Hành im bặt.

Anh nghe ra được, nếu anh vẫn dây dưa không dứt, bọn họ sẽ không còn là bạn nữa.

Bình Luận (0)
Comment