"Sở Nguyệt đương nhiên là làm ầm lên, hoặc là đuổi hết con riêng đi, xử lý tình nhân, hoặc là chia tay. Đại thiếu gia nhà họ Tiêu cũng đủ tàn nhẫn, trực tiếp khống chế Sở Nguyệt ở nhà họ Tiêu, mang thai rồi người nhà họ Sở mới biết, chú Sở tức đến mức ói máu tại chỗ, sức khỏe giảm sút nghiêm trọng, nội bộ nhà họ Sở rối loạn, bị chú của Sở Nguyệt cướp quyền, chú cô ta sao lại kéo cô ta ra khỏi vũng lầy nhà họ Tiêu, chỉ hận không thể lợi dụng cô ta kết thông gia với nhà họ Tiêu, để hai nhà liên kết mạnh mẽ."
Tô Đào thở dài, chút căm ghét Sở Nguyệt trong lòng cũng tan biến hết.
Loại người như đại thiếu gia nhà họ Tiêu sẽ không hối cải đâu, kết hôn rồi cũng sẽ tiếp tục lăng nhăng ở bên ngoài, cưới vợ bé về liên tục, đi theo vết xe đổ của bố hắn ta.
Sở Nguyệt bị cướp quyền kiểm soát đội lính đánh thuê, chỉ có thể đấu đá với một đám phụ nữ trong đại viện nhà họ Tiêu, không thể thoát khỏi cái sân vuông vức đó.
Đáng thương nhất là, cô ta còn bị mù một mắt, ngay cả dung mạo để giữ chân đàn ông cũng không còn.
Hơn nữa đại thiếu gia nhà họ Tiêu cũng không phải thật lòng yêu cô ta, hoàn toàn chỉ là lợi dụng mà thôi.
Chỉ có thể mong đứa bé trong bụng ngoan ngoãn một chút, để khi về già còn có con cái làm chỗ dựa.
Ôn Mạn lại đột nhiên nói:
"Em tức giận nhất là, cô ta quá quắt quá, trả thù bằng cách ăn rất nhiều đồ linh tinh, dẫn đến đứa bé trong bụng khó giữ được, không chừng sau khi sảy thai thì sức khỏe của cô ta cũng sẽ không ổn."
Tô Đào lập tức im lặng.
Cô nhớ đến "bút tích xui xẻo" mà mình giao cho Đặng Tử Lộ, bạn gái của Trác Nhĩ Thành.
Đặng Tử Lộ chắc là đã nhét thành công vào tay Sở Nguyệt.
Chỉ là Tô Đào không ngờ, chỉ trong ba ngày, bút tích xui xẻo lại có thể khiến Sở Nguyệt gặp xui xẻo lớn như vậy, hình như còn có khả năng mất mạng.
Dị năng này cũng khá đáng sợ, gϊếŧ người vô hình.
May mà tinh hạch chỉ có tác dụng trong ba ngày, hết hạn sẽ biến mất.
Ôn Mạn hạ giọng: "Người mang thai thì không muốn con, người không mang thai được lại cầu mà không được."
Nghe câu này Tô Đào thấy chua xót trong lòng, nắm chặt tay cô. ...
Chiều hôm đó Tô Đào gọi điện cho Từ Kỳ, bảo bọn họ nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi, Họa Bì mấy ngày nay đều đang trên đường, với vết thương nặng như vậy cô ta không dám tùy tiện tìm chỗ nào để dưỡng thương, chỉ có thể cố gắng tìm đến khu vực an toàn.
Trong trường hợp này, vết thương của cô ta sẽ ngày càng nặng vì không được nghỉ ngơi, đến nơi cô ta cho là an toàn, cũng là lúc cô ta yếu nhất, không phòng bị nhất.
Bọn họ Từ Kỳ sẽ càng nắm chắc bắt sống cô ta.
Từ Kỳ nghe vậy hít sâu một hơi gật đầu, anh ta quả thật vừa phấn khích vừa sốt ruột, những lời này của sếp Tô vô cùng là cho mọi người ăn một viên thuốc an thần.
Mọi người kiềm chế tiếp tục chờ đợi.
Tô Đào không thể nào giống như bọn họ chỉ tập trung vào một việc, trước tiên là đoàn xe ven biển của Cố Minh Trì đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ hàng hóa của Lâm Phương Tri đến nơi.
Hôm trước tuyển thêm hai nhân viên phân phối hàng cho Phương Tri, nhưng đối mặt với nhu cầu hàng hóa khổng lồ của ven biển, ba người suýt chết tại chỗ.
Đến mức khi Lâm Phương Tri nhìn thấy Cố Minh Trì, ánh mắt tràn đầy oán trách.
Nhìn thấy Trang Uyển, cũng rất oán trách, dường như đang chất vấn trong im lặng, hai nhân viên phân phối hàng sao vẫn chưa đến làm việc.
Trang Uyển cũng sắp mệt chết rồi, oán trách lẫn nhau với anh ta:
"Tôi cũng rất tuyệt vọng, ba nghìn người của Trường Kinh sắp đến rồi, Đào Dương ít nhất phải mở rộng gấp đôi mới đủ chỗ ở, vậy chẳng phải phải tuyển thêm người quản lý, tuyển thêm bảo vệ, thêm nhân viên vệ sinh sao, nhân viên phân phối hàng của cậu tôi đang gấp rút tuyển dụng rồi, chúng ta thông cảm cho nhau đi."
Lâm Phương Tri không nhìn cô nữa, quay sang nhìn Tô Đào, lập tức từ tuyệt vọng chuyển sang tích cực hăng hái.
Tô Đào hỏi anh ta có mệt không.
Lâm Phương Tri: "Không mệt!"
Tô Đào xót xa, đứa trẻ đáng thương, cứ cố gắng gồng mình, nhìn quầng thâm mắt kìa.
Trang Uyển: "..."