Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 793

Nhưng kỳ thực trong lòng Tô Đào còn có một kỳ hạn nữa — nếu trong ba ngày này có bất kỳ một nơi nào truyền ra tin tức zombie dị chủng tàn sát con người, cô vẫn sẽ tự mình đưa Giang Đồng vào phòng thí nghiệm.

Ba ngày này, không chỉ là cho Giang Đồng một cơ hội, cũng là cho tất cả zombie dị chủng một cơ hội.

Thời Tử Tấn gật đầu: "Cô suy nghĩ kỹ là được rồi, ba ngày vẫn có thể đợi được."

Nói xong thấy sắc mặt cô đỏ bừng, liền cau mày nói: "Cô vẫn chưa hết sốt à, hôm nay là thời khắc then chốt của việc thức tỉnh, hãy bỏ công việc một ngày, nghỉ ngơi cho tốt, nếu không cô sẽ phát hiện sau khi thức tỉnh thể chất vẫn không được tốt lắm."

Tô Đào vừa nghe, lập tức quyết định hôm nay cho mình nghỉ một ngày.

Nhưng tuy người nằm trên giường, đầu óc vẫn còn bận rộn, điện thoại liên tục reo, gần như điều động tất cả nhân lực có thể sử dụng của Đào Dương đến hướng căn cứ Thủ An tìm kiếm dấu vết của Họa Bì dọc đường.

 

Ngoài ra, dù Linh Vũ và Hắc Chi Ma có sợ đến mấy, cũng bị cô trưng dụng làm việc.

Hai người này phối hợp tìm người, chỉ cần Họa Bì không phải bốc hơi khỏi thế gian, thì xác suất tìm thấy cô ta vẫn rất lớn.

Quả nhiên đến giữa trưa, Hắc Chi Ma đã mở chia sẻ tầm nhìn cho cô.

Tô Đào liền "nhìn thấy" từng giọt máu trên sa mạc khô cằn biến mất về phía cuối đường chân trời.

Nhìn về phía xa, quả nhiên là hướng căn cứ Thủ An.

Tô Đào càng thêm tự tin:

"Hắc Đậu ngoan, đợi em hoàn thành nhiệm vụ trở về, sẽ giải trừ lệnh cấm em vào nhà ớt."

Hắc Chi Ma kêu meo một tiếng, như lưỡi dao ra khỏi vỏ lao vυ"t đi.

Vừa kết thúc chia sẻ tầm nhìn, cửa phòng liền bị gõ, mở cửa liền thấy Giang Dữ với quầng thâm dưới mắt.

Tô Đào im lặng một lát, không nói gì, nghiêng người cho anh vào, lại rót cho anh một cốc nước nóng.

 

Giang Dữ cầm cốc nước nóng bốc hơi nghi ngút, cụp mắt xuống hỏi:

"Còn cần tôi làm gì nữa không?"

Anh không chắc Giang Đồng đã bị bắt đưa vào phòng thí nghiệm rồi, hay là đã trốn thoát.

Đầu ngón tay anh cầm cốc nước hơi trắng bệch.

Anh ích kỷ nghĩ, tốt nhất là đã trốn thoát.

Nhưng suy nghĩ này khiến anh rất áy náy, giống như từng lưỡi dao tội lỗi đâm vào tim anh, xoáy đến đau đớn.

Nếu nói anh không hề bận tâm đến cách làm của Tô Đào, thì đó là điều không thể.

Nhưng anh cũng biết, dù Tô Đào làm gì cũng sẽ bị ngàn người chỉ trích, luôn có một bên không hài lòng.

Người khó xử nhất kỳ thực là cô.

Tô Đào nuốt xuống câu "Giang Đồng tạm thời được cô giấu đi", chỉ nói:

"Không cần nữa, những chuyện tiếp theo tôi sẽ lo liệu."

Nói cho anh biết cũng không có lợi ích gì.

 

Vạn nhất không bắt được Họa Bì, Giang Đồng vẫn sẽ bị hy sinh.

Nói cho Giang Dữ biết chẳng qua là cho anh một hy vọng mong manh, hơi tàn nhẫn.

Nếu bắt được Họa Bì rồi, thì Giang Đồng nên đi đâu về đâu?

Cô dù sao cũng là zombie, là kẻ thù trời sinh của loài người, Đào Dương có thể giấu cô ba ngày, chẳng lẽ có thể giấu cô cả đời? Cứ cách mấy ngày lại gϊếŧ người cho cô ăn?

Hay là thả cô ra, để cô lại ra ngoài tàn sát con người vì đói khát?

Tô Đào chưa nghĩ ra, trên đời này luôn không có chuyện nào vẹn cả đôi đường.

Cứ đi từng bước một vậy, hiện tại như vậy dù sao cũng tốt hơn là bị con người mổ xẻ, muốn chết cũng không được.

Cách chết như vậy vẫn tương đối thích hợp với Họa Bì hơn.

Giang Dữ uống cạn cốc nước, nước ấm chảy vào cổ họng anh, lan ra tứ chi bách hài, đặt cốc xuống đột nhiên đứng dậy cúi đầu với Tô Đào:

"Xin lỗi!"

Tô Đào giật mình: "Anh làm gì vậy?"

Giang Dữ cứng đờ người:

"Nếu không phải tôi nhất quyết muốn tìm cô ấy về, thì sẽ không xảy ra hàng loạt chuyện hôm nay, sẽ không khiến cô khó xử như vậy, tôi..."

Bình Luận (0)
Comment