Khi anh chị em và cha cô vẫn còn đang mộng tưởng về cuộc sống hưởng thụ trước tận thế, cô đã hiện thực hóa nó ở Đào Dương.
Cho nên, làm người vẫn phải thông minh một chút, đừng coi thường bất kỳ nơi nào.
Sắc mặt của Lạc Ngạn biến đổi khó lường:
"Việc "chơi nhỏ" của cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình cảm vợ chồng chúng tôi."
Chọn bạn mà chơi!
Tiêu Văn Vụ trực tiếp bỏ qua anh hỏi Ôn Mạn:
"Mạn Mạn, mấy ngày nay ở lại chỗ tôi nhé? Yên tâm, chỉ cho em ngắm trai đẹp, dưỡng mắt thôi, nếu như vậy mà đã ảnh hưởng đến tình cảm rồi, người nào đó phải nhanh chóng nâng cao sức hút của mình, có chút cảm giác nguy cơ rồi."
Lạc Ngạn bị đá đểu, thế mà lại có người vợ mất lương tâm gật đầu.
Tiêu Văn Vụ: "Bà chủ Tô cũng đến, căn nhà này có thể xây xong là nhờ cô, tôi thật sự rất thích, hoạt động tân gia nhất định phải có cô, dù sao cô cũng độc thân, không ai quản cô không về nhà đúng không?"
Tô Đào nhớ đến con ma nào đó, hình như đã nói tối nay sẽ xem phim truyền hình với anh ấy hai tập.
Thật lòng mà nói, cô rất muốn đến chỗ Văn Vụ xem náo nhiệt chơi đùa, rất nhiều trò giải trí cô chưa từng thấy qua, có chút muốn thử, coi như là phần thưởng và thư giãn cho bản thân đã làm việc điên cuồng gần đây.
Người nào đó nhất định sẽ hiểu!
Tiêu Văn Vụ búng tay: "Vậy quyết định vậy nhé, ngày mai tôi sẽ đi tìm ca sĩ, bartender và DJ, dù xa đến đâu tôi cũng sẽ cho người lái máy bay đi đón."
Tô Đào không nhịn được hỏi: "Máy bay riêng của cô mua mất bao nhiêu tiền?"
Với tài sản hiện tại của cô, có phải cũng có thể mơ ước một chiếc không?
Tiêu Văn Vụ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tương đương với giá mảnh đất này của cô."
Tô Đào ôm ngực.
Xin lỗi đã làm phiền.
Lúc này Ôn Mạn gõ gõ một cánh cửa khác: "Bên trong là gì?"
"Mọi người đoán xem?"
Tô Đào: "Nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của tôi, tôi từ chối tham gia trò chơi đoán câu đố này."
Tiêu Văn Vụ và Ôn Mạn kỳ thực đều coi cô đang nói đùa, kín tiếng, trong từ điển của bà chủ Đào Dương sao có thể có hai chữ nghèo khó.
Người càng kín tiếng, càng có tiền.
Tiêu Văn Vụ cũng không vòng vo nữa:
"Bên trong coi như là một siêu thị đi, chờ tôi tích đủ tinh hạch rồi, sẽ đi làm thẻ hội viên thương mại Đào Dương của các cô, chất đầy siêu thị nhỏ của tôi, tôi thích nhất là tích trữ đồ, đến lúc đó mỗi ngày đẩy một chiếc xe nhỏ xuống lấy đồ ăn."
Tô Đào liếc mắt nhìn vào trong, liền thấy từng hàng kệ hàng trống trơn, nếu như đều được chất đầy, nhìn quả thực rất có cảm giác an toàn, đủ ăn nửa đời người.
Cả căn biệt thự này nên gọi là ngôi nhà vui lạc hậu tận thế mới đúng.
Ôn Mạn thật sự ghen tị.
Lạc Ngạn lập tức bày tỏ có thể về nhà đào một hầm chứa đồ ở dưới lầu, trang trí tử tế, làm siêu thị nhỏ cho cô.
Ôn Mạn đã xem qua cái của Tiêu Văn Vụ, làm sao còn coi trọng cái khác được nữa, không nói gì.
Lạc Ngạn đầy đầu đều là, xong rồi, mua mèo lại mất vợ.
Anh có linh cảm ba ngày sau người phụ nữ này chắc chắn sẽ mè nheo với anh nói ngày mai đi nữa.
Ngày mai rồi lại ngày mai...