Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 666

Giang Dữ mím môi không nói.

Tô Đào an ủi anh ta: "Nơi này cũng không xa Đào Dương lắm, hơn nữa còn có Linh Vũ và Hắc Chi Ma, sẽ không có nguy hiểm đâu, anh cứ yên tâm đi."

Giang Dữ khóe mắt đỏ hoe: "Bà chủ Tô, sau chuyện này, tôi mãi mãi là cái bóng của cô, sẽ không rời cô nửa bước."

Tô Đào cười: "Được rồi, đi đi, cái bóng đồng hành của tôi."

Cuối cùng Giang Dữ chỉ mang theo một mình Nhϊếp Tư Bác giúp đỡ, cốp xe vẫn nhốt người phụ nữ kia, suốt dọc đường hướng tới nơi chôn cất Giang Đồng.

Dù chỉ là thi thể, anh ta cũng muốn nhìn một chút, đưa cô ấy đi hỏa táng rồi mang về nhà, hai anh em sẽ không bao giờ chia lìa nữa.

Giang Dữ vừa đi, Tống Việt Bân cũng xin cáo từ.

Anh ta mua mèo thất bại, bây giờ rất chán nản, nhìn Tô Đào như xuyên thấu qua cô để nhìn Tiểu Hỏa Diệm.

 

"Bà chủ Tô, tôi cũng nên quay về hội hợp với đồng đội của mình rồi, chúng ta... tạm biệt nhé, lần sau có cơ hội sẽ lại đến Đào Dương làm khách, cáo từ."

Nhưng vừa quay đầu lại, anh ta lại quay lại: "Bà chủ Tô, cho tôi nhìn Hỏa Diệm thêm một lần nữa đi, tôi không xin được, nhìn một cái cũng được mà?"

Tô Đào bất lực dẫn anh ta lên xe, cho anh ta đứng ở cửa nhìn.

Ớt đang nằm cho Hỏa Diệm bú sữa.

Vì điều kiện ăn uống đột nhiên tốt lên, sữa của Ớt cũng dồi dào, cho Hỏa Diệm bú một mình, có thể khiến nó no tròn vo.

Tống Việt Bân cứ thế mê mẩn nhìn một lúc, rồi lấy thiết bị liên lạc ra chụp vài bức ảnh.

Chụp xong mới ngại ngùng hỏi Tô Đào: "Có thể lưu lại vài bức ảnh làm kỷ niệm không? Sau này tôi có thể sẽ không bao giờ gặp được con mèo có màu lông như lửa thế này nữa."

 

Tô Đào liếc anh ta một cái: "Anh chụp rồi còn hỏi tôi, tôi bảo anh xóa, anh có xóa không?"

Tống Việt Bân mặt dày, đương nhiên không chịu xóa, đánh trống lăng qua chuyện, vừa lòng thỏa ý rời đi.

Tuy nhiên, anh ta vừa đi không lâu, liền soạn một email:

Bà Ôn, lần này tôi đi xuống phía nam tham gia hội nghị thượng đỉnh liên minh, may mắn gặp được một chú mèo con có màu lông như lửa rất hiếm gặp, dưới đây là ảnh của nó và mèo mẹ, hiện tại chưa được một tháng tuổi, đợi ba tháng nữa, lông dài và dày lên, đuôi của nó nếu không có gì bất ngờ sẽ mọc thành màu vàng chuyển sắc, giống như một ngọn lửa.

Hơn nữa tai của nó cũng có màu vàng nhạt, giống như đeo băng đô, nhìn kỹ mũi cũng có một chút màu vàng, giống như đánh má hồng, theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, tuyệt đối không tìm được con mèo thứ hai có màu lông như vậy.

 

Nhưng chủ nhân hiện tại của mèo con không muốn bán, nếu bà rất thích, tôi có thể đưa bà đến xem tận mắt mèo con, chúng ta cùng nhau cố gắng thuyết phục chủ nhân hiện tại của mèo con.

[Ảnh]

Ôn Mạn ở căn cứ Thiên An, sau khi xem xong email, lập tức đứng dậy.

Đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào bức ảnh hết lần này đến lần khác.

Năm cô kết hôn, chồng cô đã tặng cô một chú chó con, tiếc là sau chưa đầy nửa năm bên nhau, lại phát hiện chú chó bị bệnh di truyền rất nặng, chạy chữa nhiều nơi cũng không thấy hiệu quả.

Khi bệnh nặng, chú chó sẽ nằm lăn ra đất kêu gào không ngừng, cô quỳ bên cạnh vừa v**t v* nó, vừa khóc theo.

Cuối cùng nó vẫn đi về cõi vĩnh hằng.

Ôn Mạn sống suôn sẻ suốt hai mươi năm, trước khi xuất giá là bảo bối trong nhà, sau khi xuất giá chồng cũng yêu thương chiều chuộng cô, chưa từng chịu bất kỳ uất ức hay sinh ly tử biệt nào.

Sự ra đi của chú chó đã giáng một đòn mạnh vào cô, đến nỗi hai năm đầu cô không dám nhìn chó của nhà khác, cứ nhìn thấy là sẽ đau lòng đến tột cùng.

Mãi đến năm nay mới dần dần khá hơn, và dưới sự an ủi của chồng, cô mới bắt đầu cân nhắc nuôi một con mèo con.

Cô không dám nuôi chó nữa, ký ức thật sự quá đau buồn.

Bình Luận (0)
Comment