Đứa trẻ xui xẻo, kem cũng chưa từng ăn.
Tiểu Vu vui vẻ từ tận đáy lòng, vui sướиɠ mở hộp.
Kem chỉ chảy một chút, Tô Đào hào phóng, cho hẳn thùng kem gia đình 2kg.
Bên trong là nhiều vị trộn lẫn, trên bề mặt còn rắc bánh quy giòn, hạnh nhân lát, đậu phộng nghiền, vân vân.
Ở giữa còn có hạt sô cô la, hoa quả sấy khô.
Tiểu Vu không biết những thứ này gọi là gì, anh chỉ biết là ngon.
Vẻ ngoài lạnh lùng chỉ là lớp ngụy trang bất đắc dĩ của anh, bà nói chỉ có như vậy mới khiến người ta cảm thấy họ khó gần, khó giao thiệp, khó lừa gạt.
Nhưng kem thật sự quá ngon, cho anh biểu cảm mất kiểm soát một chút.
Vu bà bà nhìn đứa cháu đang ăn đến híp mắt, vừa chán ghét vừa xót xa.
Thằng nhóc từ nhỏ không giao tiếp bạn bè, lại được bà bảo vệ quá kỹ, không tiếp xúc với quá nhiều mặt tối của mạt thế, tâm tư vẫn còn rất đơn thuần, một thùng kem đã bị mua chuộc rồi.
Nói cho cùng vẫn là bà làm khổ nó, chưa được ăn gì ngon.
Nhưng rất nhanh Vu bà bà lại kiên định trở lại.
Trong mạt thế, có thể sống sót không trở thành vật hi sinh và con rối đã là rất tốt rồi, mức sống thì đừng mơ tưởng nữa.
Không ai bảo vệ hai bà cháu họ, vì an toàn và tự do, có một số thứ nhất định phải từ bỏ.
Tiểu Vu ăn hai miếng, lập tức đổi thìa khác, múc một miếng lớn, đưa đến miệng Vu bà bà:
"Bà ơi, nếm thử xem."
Anh còn há to miệng.
Vu bà bà cho anh một cái bạt tai: "Đứa trẻ xui xẻo tự ăn đi, lão thái bà ta đây mấy chục năm trước đã nếm thử rồi, không thèm."
Tiểu Vu nhân lúc bà há miệng nói chuyện, nhét vào miệng bà.
Cảm giác mát lạnh ngăn chặn tiếng mắng của Vu bà bà, cũng làm ngọt ngào nụ cười mà kem mang đến cho Tiểu Vu trong khoảnh khắc này. ...
Tô Đào và Tiền Linh về đến căn hộ đã là hơn mười hai giờ đêm.
Hai người mệt mỏi rã rời, Tô Đào về đến nhà còn phải cố gắng giữ tỉnh táo để cho mấy đứa nhỏ lông lá ăn cơm.
Mắt Tiểu Hỏa Diễm đã có thể mở hoàn toàn, giống mẹ nó, cũng là đôi mắt xanh xinh đẹp.
Vừa nghe Dung Dung nói, Tống Việt Bân vẫn không bỏ cuộc, ngược lại sau khi nhìn thấy đôi mắt xanh của Hỏa Diễm, dường như càng kiên định hơn, ngay cả buổi đấu giá chiều nay cũng không còn tâm trí tham gia, khẳng định Hỏa Diễm là đẹp nhất thiên hạ, không tìm được con mèo thứ hai nào nữa.
Tô Đào mặc kệ anh ta thèm muốn đến đâu, mèo trong tay cô, cũng là cô cứu về, không có cô gật đầu thì thèm cũng chỉ được nhìn.
Cho mèo chó ăn xong, con quạ nhỏ Linh Vũ nghiêng đầu nhìn cô, bật chế độ máy nhắc lại: "Linh Vũ cũng đói, Linh Vũ cũng đói."
Tô Đào cho nó ăn trái cây, nó ăn hai miếng liền bắt đầu kêu thịt thịt thịt.
Tô Đào đau đầu: "Nhịn đi, đợi ngày kia trên đường về bắt cho con một con zombie."
Linh Vũ dùng mỏ mổ cửa kính: "Ra ngoài ăn ra ngoài ăn."
Tô Đào phản ứng lại: "Con muốn ta thả con ra ngoài tự kiếm ăn?"
Linh Vũ vỗ cánh, rõ ràng là đoán đúng.
Tô Đào im lặng một chút, hỏi nó: "Vậy con còn quay lại không?"
Linh Vũ nghiêng đầu trái nghiêng đầu phải, dường như không hiểu lắm lời cô nói.
"Thôi, con đi đi, nếu con không muốn quay lại ta cũng không ép con."
Cô mở cửa sổ, Linh Vũ vui vẻ bay đi, biến mất trong màn đêm.
Sẽ quay lại sao?
Tô Đào đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu cô là chim nhỏ, sẽ không muốn bị người ta ràng buộc.
Khắp nơi đều là zombie, không cần con người cũng có thể no bụng.