Hai giờ sáng, đoàn xe dừng lại ở trạm tiếp tế giữa đường để nghỉ ngơi.
Trạm tiếp tế này vô cùng vắng vẻ đổ nát, xe cộ qua lại đổ xăng cũng không nhiều.
Mọi người đỗ xe sát lề, chuẩn bị thay phiên nhau vào nhà vệ sinh công cộng trong trạm xăng để giải quyết vấn đề sinh lý.
Tô Đào cũng thức dậy lúc này, nhìn thấy Hắc Chi Ma vẫn ngồi xổm trước cửa kính xe, cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên trời, không khỏi gọi nó một tiếng.
Hắc Chi Ma tai động đậy, quay đầu nhìn cô, rồi hướng về phía bầu trời kêu meo một tiếng, trông vô cùng u sầu.
Thời Tử Tấn thấy cô ra ngoài liền hỏi: "Đánh thức em rồi?"
Tô Đào lắc đầu: "Ngủ không yên."
Lúc này, Hắc Chi Ma đột nhiên lao vυ"t đi, Sầm Thiên Kiêu vừa mở cửa xe định lên, nó liền như mũi tên b*n r* ngoài.
Sầm Thiên Kiêu gọi một tiếng Hắc Đậu.
Hắc Đậu dường như không nghe thấy gì cả, vèo một cái biến mất trong màn đêm.
Tô Đào sợ nó xảy ra chuyện gì, cũng chạy theo xuống xe.
Thời Tử Tấn kéo cô lại, nháy mắt với Sầm Thiên Kiêu.
Sầm Thiên Kiêu lập tức nói: "Tôi đi tìm!"
Tô Đào trong lòng bất an trở lại xe, Hắc Chi Ma hôm nay quá khác thường.
Hai người đều không buồn ngủ, cũng không có tâm trạng giải trí hay làm việc, đang lúc Tô Đào và Thời Tử Tấn nhìn nhau chằm chằm thì có người gõ cửa xe.
Tô Đào tưởng là Sầm Thiên Kiêu mang Hắc Chi Ma về, vội vàng đứng dậy mở cửa xe.
Thế nhưng người đứng ngoài cửa lại không phải Sầm Thiên Kiêu, mà là một bà bầu mặt mày tái nhợt.
Nguyệt Nương không ngờ trên xe lại là một cô bé, còn quá nhỏ, trông chỉ khoảng mười mấy tuổi.
Cô ta ngẩn ra, lời thoại đã chuẩn bị sẵn đều bị nghẹn lại:
"Chào, chào cô."
Vì trông cô ta quá vô hại yếu đuối, lúc đầu Tô Đào cũng không đề phòng cô ta, nhiều nhất chỉ là hơi nghi hoặc:
"Chào cô, xin hỏi có việc gì không?"
Nói xong ánh mắt liền rơi vào bụng tròn vo của cô ta, đây là mang thai sao?
Nửa đêm nửa hôm, nơi đồng không mông quạnh, sao lại có bà bầu ở đây?
Nguyệt Nương nghe thấy giọng nói tuyệt vời của cô liền ngây người ra.
Lúc này Thời Tử Tấn cũng đi tới đứng sau lưng Tô Đào, đánh giá Nguyệt Nương.
Nguyệt Nương nhìn thấy Thời Tử Tấn, lý trí lập tức trở lại, nước mắt liền rơi xuống lã chã, khóc vô cùng thê thảm.
Thông thường, bước đầu tiên để cắn câu, con mồi sẽ tràn ngập lòng thương cảm hỏi cô ta khóc cái gì, sao vậy, có cần giúp gì không.
Sau đó cô ta sẽ dẫn con mồi vào bẫy đã được mai phục sẵn...
Quả nhiên, Tô Đào vừa nhìn thấy nước mắt của cô ta, trong lòng liền dâng lên cảm giác kỳ lạ, cảm thấy người phụ nữ trước mắt này có lẽ thật sự gặp nạn cần giúp đỡ.
Vì vậy, Tô Đào đang định làm con mồi hỏi cô ta sao vậy, thì đột nhiên nhìn thấy trên cành cây khô sau lưng người phụ nữ đậu một con quạ.
Ánh trăng tuy mờ ảo, nhưng mượn ánh đèn tỏa ra từ trong xe, Tô Đào nhìn rõ ràng, con quạ này đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, giống như một camera giám sát di động.
Đây chẳng phải là con quạ khiến Hắc Chi Ma bồn chồn phát điên sao!
Dự cảm tuyệt đối của Tô Đào lại xuất hiện, lòng thương cảm vừa dâng lên lập tức sụp đổ, gần như theo bản năng dán nhãn nguy hiểm lên người bà bầu vô hại trước mắt này.
Thời Tử Tấn lại là người đầu tiên "nhìn thấu" dị năng của cô ta, sắc mặt liền trầm xuống.