Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 537

Thiết kế của Mai lão cũng không nằm ngoài dự đoán, rất nghiệp dư, nhìn từ xa khu đất Báo Đồ giống như một khách sạn nghỉ dưỡng mang phong cách cyberpunk nào đó.

Tô Đào vẫn muốn chuyên nghiệp hơn một chút, dù sao cô là đang bồi dưỡng nhân tài, đi theo con đường phát triển lâu dài.

Mai lão đã tra cứu không ít tài liệu, cộng thêm sự hỗ trợ từ xa của chuyên gia Thời Tử Tấn, bản vẽ quy hoạch thiết kế sân tập huấn quân đội riêng của Đào Dương đã ra đời.

Nhưng điều khiến Tô Đào đau lòng là, bản thiết kế này khi được hiện thực hóa chiếm diện tích lên đến một vạn năm nghìn mét vuông.

Đây vẫn là quy hoạch theo quy mô nhỏ nhất.

Trong đó riêng sân điền kinh chu vi bốn trăm mét đã chiếm một vạn mét vuông.

Trường bắn trong nhà và ngoài trời chiếm hai nghìn mét vuông.

Huấn luyện tổng hợp chính là sân tập có đủ loại dụng cụ thể thao, vật cản gì đó, cũng cần ít nhất hai nghìn mét vuông.

 

Một nghìn mét vuông còn lại dùng để xây dựng ký túc xá, đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của quân đội riêng.

Tô Đào nhìn rất hài lòng, chỗ nào cũng không muốn giảm bớt, chỉ có thể tự an ủi mình cứ từ từ, trước tiên xây dựng 1400 mét vuông hiện có.

Trong tay cô thực chất còn 14 viên tinh hạch cuối cùng, nhưng lúc này cũng không nỡ dùng, biết đâu đến Tân Đô có thứ gì đó quý giá còn phải dùng tinh hạch để đổi.

Màn đêm dần buông xuống.

Đây là đêm thứ hai bọn họ trải qua trên đường, có Hắc Chi Ma nên bọn họ có thể tránh được hiệu quả các cuộc tấn công lớn nhỏ của zombie vào ban đêm, khiến tốc độ hành quân cũng nhanh hơn không ít.

Tô Đào tắt hệ thống kết thúc một ngày "xây gạch", ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ.

Hắc Chi Ma tuần tra trở về lại không an phận, tiếng kêu đ*ng d*c làm cô hơi đau đầu.

 

Ngay cả Thời Tử Tấn đang ngủ ở phòng khách xe RV cũng bỏ ngủ, xách Hắc Chi Ma lên bằng một tay, mở cửa sổ ném ra ngoài xe.

Hắc Chi Ma liền đi quấy rầy những chiếc xe khác.

Sáng sớm hôm sau, vừa định gọi mọi người xuống xe ăn sáng, Tô Đào liền nghe thấy Giản Khai Vũ ở chiếc xe phía trước gào lên:

"Hắc Đậu tè lên túi của tôi!"

Mọi người đều giật mình, bắt đầu lục hành lý của mình, kiểm tra xem có dấu vết gây án nào không.

May mà không có!

Chỉ có Giản Khai Vũ trúng chiêu.

Hắc Chi Ma như biết mình đã làm sai, tai cụp xuống, nhảy lên nóc xe nằm sấp không dám lộ diện.

Giản Khai Vũ xách chiếc túi vẫn còn đang nhỏ giọt nướ ŧıểυ chạy xuống xe, tức giận muốn leo lên nóc xe bắt con mèo tình nghi.

Hắc Chi Ma xoẹt một cái nhảy xuống xe, chạy đến bên chân Tô Đào, bám vào cô leo lên, tìm kiếm sự che chở.

 

Tô Đào buồn cười, xách cổ nó lên.

Hắc Chi Ma nheo mắt không dám động đậy.

Giản Khai Vũ như máy phun lửa trừng mắt nhìn nó, nhưng cũng chỉ mắng nó vài câu, tự nhận xui xẻo đi đổ đồ trong túi ra phơi khô.

Trong túi đều là đồ dùng cá nhân của anh ta, ví dụ như khăn mặt, quần áo thay gì đó.

Bãi nướ ŧıểυ này, hầu như tất cả mọi thứ đều dính một chút.

Tô Đào xin lỗi cũng khá ngại ngùng:

"Tôi đổi đồ mới cho anh nhé, nó là do đ*ng d*c nên mới tè bậy, không kiểm soát được, lần sau ngửi thấy mùi của nó trên những thứ này, nó vẫn sẽ tiếp tục tè đấy."

Giản Khai Vũ thật sự không biết Hắc Chi Ma đang đ*ng d*c.

Không trách được bọn họ ở chung với Hắc Đậu lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy nó tè bậy lên đồ vật.

Mắt Giản Khai Vũ hơi mở to, hỏi một câu kỳ quặc:

"Vậy cô đã chuẩn bị vợ cho nó chưa?"

Bình Luận (0)
Comment