Thời Tử Tấn từ sau khi trở về lần này, dường như đã chủ động với cô hơn rất nhiều, ngay cả tài khoản cá nhân cũng giao cho cô bảo quản.
Thời Tử Tấn mỉm cười, vỗ đầu cô: "Đừng ngẩn người nữa, lát nữa sẽ có người đưa Hắc Chi Ma đến, đi xem đi."
Mắt Tô Đào sáng lên, quả nhiên chưa đến nửa tiếng đã có một tiểu đội trưởng của đội tiên phong đích thân lái xe đưa Hắc Chi Ma đến Đào Dương.
Hắc Chi Ma từ xa đã nhìn thấy Tô Đào, trực tiếp nhảy xuống xe chạy thẳng về phía Tô Đào, nhào vào lòng cô.
Tô Đào xoa xoa cái đầu nhỏ của nó hít hà một hồi lâu, phát hiện nó lại cường tráng hơn, vóc dáng cũng lớn hơn không ít, trông khỏe mạnh hơn Bạch Chi Ma béo ú kia nhiều.
Thời Tử Tấn chào hỏi tiểu đội trưởng, nói vài câu cảm ơn.
Tiểu đội trưởng nghiêm trang chào, nghiêm túc nói đều là việc nên làm, hơn nữa Hắc Chi Ma còn giúp bọn họ tránh được mấy lần bị zombie tấn công, còn cứu được một thiếu úy, hai thiếu tá, gϊếŧ cướp, cướp vật tư, là mèo đặc chủng lập công hạng nhất thực sự.
Tô Đào đều ngây người: "Thật sao?"
Tiểu đội trưởng gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi cũng không biết nó phát hiện ra bằng cách nào, đột nhiên bắt đầu xoay quanh tôi, liên tục kêu meo meo một cách bất thường, tôi đi sờ nó, nó liền quấn lấy tôi đi về phía nam, quả nhiên không lâu sau khi rời đi, nơi cũ xuất hiện zombie, may mà chúng tôi rút lui nhanh, nếu không thì khó tránh khỏi một trận chiến."
Vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp từ trên xe, bên trong là một huy chương quân công.
Tô Đào ôm Hắc Chi Ma trong lòng kinh ngạc không nói nên lời.
Đứa con lông lá nhà cô rời nhà chưa đến nửa năm, vậy mà đã lợi hại như vậy rồi.
Lựa chọn để nó rời xa mình quả nhiên là đúng đắn.
Sự khác thường của nó chú định không thể bị giam cầm ở Đào Dương.
Cuối cùng, tiểu đội trưởng còn ngại ngùng nói: "Bà chủ Tô, nếu sau này có nhu cầu, chúng tôi có thể mời nó đi theo quân đội không?"
Tô Đào xoa đầu Hắc Chi Ma, an ủi nói:
"Chỉ cần nó đồng ý thì tôi đều được."
Tiểu đội trưởng vui vẻ đáp ứng, có Hắc Chi Ma trinh sát môi trường xung quanh, bọn họ có thể giảm đáng kể tần suất đối đầu trực tiếp với zombie, tránh né hiệu quả, giảm thương vong, nâng cao tốc độ hành quân.
"Nhưng tháng này nó phải đi Tân Đô với chúng tôi." Tô Đào bổ sung.
Tiểu đội trưởng trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận, dù sao Bà chủ Tô mới là chủ nhân thực sự của Hắc Chi Ma, bọn họ đều là mượn mèo của người ta làm việc mà.
Về đến nhà, Bạch Chi Ma ngốc nghếch nhìn thấy anh trai như không quen biết, sợ hãi chui vào bụng Tuyết Đao.
Tuyết Đao chỉ nhấc mí mắt lên nhìn Hắc Chi Ma, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ.
Hắc Chi Ma như đại vương tuần tra lãnh địa của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực trinh sát khắp phòng, cuối cùng nằm ngủ trên tấm đệm mà Bạch Chi Ma thích nhất.
Bạch Chi Ma dám giận nhưng không dám nói, quanh quẩn bên Tô Đào meo meo méo méo rất lâu, cố gắng để Tô Đào đòi lại công bằng cho nó.
Tô Đào lựa chọn không thấy không nghe.
Khưu Nhân đến chơi nhìn thấy Hắc Chi Ma thì thích không chịu được, nhưng lại hơi sợ chú mèo nhỏ lanh lợi và oai phong này, vất vả lắm mới làm quen được, liền thử sờ sờ nó, vỗ vỗ nó, Hắc Chi Ma cũng không phản kháng, ngược lại rất hưởng thụ Khưu Nhân vỗ mông nó.
Khưu Nhân vỗ vỗ cũng cảm thấy không đúng, nhìn cái mông nhỏ nhếch lên của nó, sững sờ hỏi:
"Nó bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Đào nghĩ nghĩ: "Bảy tám tháng rồi."
Vẻ mặt Khưu Nhân hơi phức tạp, khi cô còn nhỏ nhà cô có nuôi mèo, cũng hơi hiểu biết một chút.
Độ tuổi này dường như sắp đ*ng d*c rồi.