Nhϊếp Tư Bác cũng rất cảm động:
"Thứ ba tuần trước, anh Vệ còn gọi điện cho tôi, hỏi tôi sống thế nào, có muốn theo anh ấy đến căn cứ Lạc Nam không."
Anh Vệ chính là Vệ Tường.
Lúc đó Bà chủ Tô tiếp quản trạm cũ, anh ta không muốn ở lại, dẫn theo một số anh em rời đi, cảm thấy Bà chủ Tô sẽ không đối xử tốt với họ, chi bằng ra ngoài tự lập, hoặc là đầu quân cho căn cứ khác.
Tóm lại, lời nói ra đều là ở lại Đào Dương sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Từ Kỳ nhướng mắt nhìn Nhϊếp Tư Bác: "Sao, cậu muốn đi à?"
Nhϊếp Tư Bác kêu oan:
"Tôi điên rồi mới muốn đi, ở Đào Dương ngoài việc chỉ nhận tiền không làm việc mà cảm thấy hơi lo lắng ra, những thứ khác đều rất tốt, Bà chủ Tô cũng đối xử tốt với chúng tôi, không phải sao, còn cho chúng tôi cơ hội tham dự hội nghị."
"Lần trước gọi điện, anh Vệ còn khoe khoang với tôi, nói rằng anh ấy dẫn theo anh em đến căn cứ Cam Nam, được trọng dụng, tuy bao ở không bao ăn, nhưng đãi ngộ lương bổng cũng không tệ, tôi liền hỏi anh ấy, tôi đi thì được bao nhiêu tiền liên bang."
"Mọi người có biết anh ấy nói bao nhiêu không?!"
Từ Kỳ và Sương Mù nhìn vẻ mặt như gặp ma của anh ta liền biết là không nhiều.
Nhϊếp Tư Bác khinh bỉ nói: "Chỉ bao ở, không bao ăn, một tháng cho tôi một vạn năm ngàn tiền liên bang."
Phải biết rằng ở Đào Dương, chỉ cần là dị năng giả đều là hai vạn tiền liên bang trở lên, còn bao ba bữa!
Mức độ ba bữa ăn của Đào Dương nói ra cũng không ai tin, đồ ăn trong nhà ăn muốn ăn gì thì ăn, đồ uống muốn uống gì thì uống, chỉ cần không lãng phí là được.
Hơn nữa còn có thể dùng tiền lương để trừ tiền thuê nhà, điều kiện nhà ở anh ta cũng không thèm nói nhiều với Vệ Tường.
Từ Kỳ nói: "Chả trách anh ta chỉ gọi điện cho cậu, có thể nghĩ rằng cậu đơn thuần dễ lừa, nhưng không ngờ cậu ở Đào Dương sống như thần tiên, không lừa được."
Sương Mù gật đầu tán thành.
Nhϊếp Tư Bác phẫn nộ: "Anh ta coi thường tôi, nhưng cho dù Cam Nam cho tôi gấp đôi lương tôi cũng không đi, tôi đã hiểu ra rồi, bây giờ ngoài Bà chủ Tô của chúng ta, dị năng của tôi đi đâu cũng không ai coi trọng tôi."
Từ Kỳ thầm đồng tình.
Bà chủ Tô còn muốn xây dựng lại sân huấn luyện cho bọn họ nữa.
Anh ta vỗ vai Nhϊếp Tư Bác:
"Lần này đi Tân Đô phải thể hiện cho tốt, trên đường không an toàn, mỗi người chúng ta đều phải cẩn thận mười hai phần để bảo vệ cô ấy."
Nhϊếp Tư Bác gật đầu thật mạnh: "Đúng rồi, Vệ Tường còn nói bọn họ lần này cũng sẽ đi theo lãnh đạo của Cam Nam đến Tân Đô, nhưng chỉ là đi theo chứ không tham dự hội nghị."
Nói đến đây anh ta cười ngây ngô: "Biết đâu lại gặp mặt, tôi phải ăn cơm bò xào tiêu đen và kem trước mặt anh ta."
Chuyến đi này Bà chủ Tô đã mang theo rất nhiều vật tư, nói để cho bọn họ trên đường ăn thoải mái, giống như ở Đào Dương, không cần lo lắng không đủ.
Đi theo lão bản như vậy đi xa, dù đường đi có khó khăn đến đâu cũng cảm thấy hạnh phúc.
Từ Kỳ và Sương Mù đều lắc đầu cười, tuy cảm thấy hơi trẻ con, nhưng trong lòng cũng có chút mong chờ...
Tô Đào không chỉ chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mọi người trên đường, mà còn chuẩn bị không ít thứ có thể mang ra bán.
Ví dụ như kẹo bánh đóng gói tinh xảo, rượu vang đỏ rượu vang trắng, đồ ăn vặt, vân vân.
Cô dự định mở một cửa hàng bán lẻ cao cấp tại hội chợ giao dịch, chỉ mở ba ngày, mỗi loại hàng hóa đều bán gấp ba lần giá gốc.
Dù sao những người đến tham dự Hội nghị Liên minh đều là những người có tiền có quyền, càng đắt càng tỏ ra hiếm có, phù hợp với thân phận của họ.
Tô Đào tính toán rào rào, còn bảo Mã Đại Pháo mua thêm cho cô hai chiếc xe thương mại bảy chỗ, cộng thêm chiếc xe RV của cô, đủ cho 13 người đi.