Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 508

Chiến công bắt sống quái vật bò trườn của Thời Tử Tấn đã gây chấn động không nhỏ ở phương Nam.

Gần một hai tháng nay, không một căn cứ hay khu định cư nào ở phương Nam có thể thoát khỏi sự tấn công của quái vật bò trườn. Dù đã dùng mọi biện pháp, cũng chỉ có một vài căn cứ làm chúng bị thương nặng, nhưng chưa kịp bắt sống thì chúng đã đào tẩu mất.

Không ai ngờ rằng Đông Dương lại là nơi đầu tiên bắt sống được quái vật bò trườn.

Ngay cả căn cứ Tân Đô cũng phái người đến, chỉ để mua một vài bộ phận của quái vật bò trườn đem về nghiên cứu.

Trường Kinh cũng gọi điện thoại riêng, thậm chí còn cử hai nhà nghiên cứu cao cấp xuống phía Nam hỗ trợ Đông Dương giải phẫu nghiên cứu quái vật bò trườn, nhất định phải nhanh chóng tìm ra điểm yếu và nguồn gốc của chúng.

 

Người dân Đông Dương còn tự phát tổ chức lễ đón quân tiên phong trở về, già trẻ, trai gái gần như đổ xô ra đường, ngay cả phần lớn khách thuê ở Đào Dương cũng nhiệt huyết đến xem.

Tô Đào cũng dẫn Trang Uyển và những người khác đi cùng.

Trần Dương kiễng chân cố gắng nhìn vào đám đông, phấn khích nói:

"Nghe nói Thời thiếu tướng đã dùng bản thân làm mồi nhử, một mình bắt sống được nó, còn tiện thể tìm được một ổ zombie, dẫn người đi tiêu diệt sạch sẽ, quá mạnh, anh ấy là tấm gương của tôi!"

Trần Hi trêu chọc cậu: "Trước đây anh không phải nói Lôi đội trưởng mới là tấm gương của anh sao? Bây giờ lại thay đổi nhanh vậy? Thật là gió chiều nào che chiều ấy, hừ!"

Trần Dương lúng túng: "Lôi đại ca cũng rất lợi hại... Họ đều là tấm gương của tôi."

Trần Hi không buông tha: "Anh chính là gió chiều nào che chiều ấy, ai lợi hại thì anh theo người đó!"

 

Trần Dương càng ngày càng áy náy, cảm thấy rất có lỗi với Lôi đại ca, người luôn chăm sóc cậu.

Nhưng dường như Thời thiếu tướng quả thật lợi hại hơn một chút...

Trang Uyển vẫn luôn là fan cuồng của Thời Tử Tấn, xua tay nói:

"Thời thiếu tướng phải bảo vệ bốn vạn người, Lôi Hành chỉ cần quản mười mấy anh em của anh ta, có gì mà phải cãi nhau chứ."

Trần Hi tán thành.

Trần Dương cố gắng lý luận, giành lại chút mặt mũi cho anh trai mình:

"Lôi đại ca là không có cơ hội bảo vệ nhiều người như vậy, hơn nữa anh ấy còn chưa ra hết sức, nếu ra hết sức nói không chừng cũng có thể bắt sống một con quái vật bò trườn về."

Trần Hi: "Đó là do anh nhìn qua lăng kính người hâm mộ!"

Giữa tiếng tranh luận của bọn họ, Tô Đào nhìn thấy Thời Tử Tấn.

Anh vẫn mặc quân phục chỉnh tề, đứng trên toa xe giam giữ quái vật bò trườn, khuôn mặt góc cạnh mang vẻ nghiêm nghị.

 

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên nhìn xuống, dừng lại trên người cô.

Tô Đào thấy anh dịu dàng trong giây lát, khẽ gật đầu, khóe miệng hơi cong lên.

Tô Đào đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ.

Ánh nắng chói chang cũng không bằng nụ cười của cô rực rỡ, xua tan vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng trong mắt anh.

Tô Đào nhìn từ xa không thấy anh bị thương ở đâu, nhưng đến tối khi thực sự gặp mặt, cô mới phát hiện ra sau gáy anh có một vết sẹo rất sâu, kéo dài từ sau tai phải vào trong cổ áo.

Chỉ là anh che giấu rất tốt, kéo cổ áo lên cao, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

Tô Đào vừa định hít sâu một hơi, liền phát hiện ra điều gì đó không ổn.

Cô nhìn Thời Tử Tấn từ trên xuống dưới, nhíu mày nói:

"Anh lại "kế thừa" dị năng của ai nữa sao?"

Lại là hơi thở xa lạ mà quen thuộc đó, như biến thành một người khác, lại như không hề thay đổi.

Xem ra nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, anh không chỉ gϊếŧ zombie mà còn gϊếŧ người.

Cô đang định hỏi anh gặp nguy hiểm gì, làm sao thoát thân giải quyết,

Thời Tử Tấn đột nhiên ôm chầm lấy cô: "Suỵt."

Lời nói đến đầu lưỡi của Tô Đào cùng với trái tim đều ngừng lại.

Cằm người đàn ông đặt trên vai cô, giọng nói trầm thấp mà hư ảo:

"... Suýt nữa không thể quay lại gặp em."

Quái vật bò trườn khó bắt hơn anh tưởng tượng rất nhiều, hơn nữa đuôi của nó có lực tấn công rất mạnh.

Vết thương sau gáy anh chính là do đuôi có gai của quái vật bò trườn gây ra, chỉ một chút nữa là anh đã mất mạng.

Đó còn chưa phải là nguy hiểm lớn nhất mà anh gặp phải.

Trên đường trở về, họ còn gặp phải nhóm cướp lớn nhất phương Nam, những người này chuyên cướp bóc, gϊếŧ người cướp của.

Phần lớn những người này đều là dị năng giả có thực lực không tầm thường,

Có người có thể xâm nhập vào giấc mơ của người khác, khống chế giấc mơ tạo ra nỗi sợ hãi,

Có người có thể phóng đại du͙ vọиɠ của mỗi người, dụ dỗ người ta sa đọa phạm lỗi, gây ra hỗn loạn,

Thậm chí còn có một người sở hữu thân bất tử, đầu bị đứt lìa vẫn có thể hồi phục tái sinh.

Bình Luận (0)
Comment