Cô ta tặng dâu tây cho Tô Đào là muốn cho cô biết, Giang Cẩm Vi cô ta bây giờ đã có thể ăn được những thứ tốt đẹp này rồi!
Tô Đào đáp lễ bằng hai giỏ dâu tây còn tốt hơn cả dâu của cô ta là có ý gì?
Giang Cẩm Vi chỉ cảm thấy hai giỏ dâu tây này khiến cảm giác ưu việt mà cô ta vất vả lắm mới tìm lại được bị giẫm đạp tan nát.
Cô ta phải năn nỉ Nhĩ Thành rất lâu mới xin được dâu tây, không ngờ Tô Đào lại chẳng coi ra gì, còn tặng lại cô ta thêm một giỏ.
Đào Dương bây giờ ngay cả dâu tây trắng cũng có thể mua dễ dàng như vậy sao?
Lý Liên Dung cảm thấy cô ta có chút vô lý:
"Em gái con đã tặng quà tới nhận lỗi rồi, sao con còn... không tha thứ."
Giang Cẩm Vi giận dữ nhìn bà ta: "Mẹ! Bây giờ mẹ cũng đứng về phía Tô Đào rồi sao? Là ai đã bỏ rơi hai người, lại là ai đã quay về lúc hai người khó khăn nhất để kéo hai người ra khỏi vũng bùn?! Bây giờ mẹ lại bênh vực cô ta sao? Hả?!"
Lý Liên Dung á khẩu không nói được gì.
Đường Đậu mυ"ŧ ngón tay, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào giỏ dâu tây trên bàn, muốn ăn nhưng không dám đưa tay, chỉ biết mím môi thút thít vài tiếng.
Giang Cẩm Vi càng tức giận hơn, vung tay hất đổ hai giỏ dâu tây trên bàn, giẫm nát bét:
"Không ai được ăn!"
Lý Liên Dung cùng mấy người khác đều kinh ngạc.
Đường Đậu cũng ngẩn người, cúi đầu nhìn dâu tây nát bét, há miệng khóc lớn. ...
Vũ Chấn sau khi xác định lô dâu tây này không có vấn đề gì, liền chuẩn bị triển khai trồng quy mô lớn.
Những người thuê đất ở Đào Dương đều nóng lòng nhìn vườn trồng.
Họ đều nghe nói dâu tây trắng của vườn trồng rất thơm ngon, chỉ chờ lô đầu tiên ra lò là xếp hàng tranh nhau mua.
Ngay cả người bên ngoài cũng nghe nói, đều cảm thán rằng phần lớn người trong mạt thế cơm còn chưa đủ ăn, Đào Dương đã sắp đạt được tự do trái cây rồi.
Tô Đào không có tâm trạng quan tâm đến những điều này, cô đang lo lắng về suy đoán của mình về Liễu Phán Phán và Cốt Dực.
Vì vậy, cô còn gọi điện cho lão thủ trưởng, hỏi về tình hình lúc Thời Tử Tấn bọn họ phát hiện Cốt Dực ở bãi đậu xe ngầm núi Bàn Liễu.
Lão thủ trưởng tuy kinh ngạc khi cô hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời cô:
"Một cậu bé khoảng ba bốn tuổi, nhưng tuổi thật chắc sẽ lớn hơn một chút, nghe Tử Tấn nói là rất xinh đẹp, lúc phát hiện ra nó, nó đã gϊếŧ sạch tất cả những người xung quanh, miệng cứ lẩm bẩm nói có người muốn bỏ rơi nó."
Đồng tử Tô Đào co rút lại.
Trong hình ảnh dự đoán, Cốt Dực cũng đã từng nói với Liễu Phán Phán về việc bị bỏ rơi.
Lão thủ trưởng thở dài: "Điểm khó xử lý nhất của tang thi biến dị chính là, nó có một nửa trí tuệ và cảm xúc của con người, chúng tôi nghiên cứu Cốt Dực thì cảm thấy có thể khi còn là con người, nó đã bị người thân bỏ rơi, sau khi bị nhiễm bệnh mới trở nên cố chấp và tàn nhẫn như vậy."
Môi Tô Đào hơi run.
Liễu Phán Phán chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi con mình.
Cô mím môi hỏi tiếp: "Ngoài Tử Tấn bọn họ, không còn ai khác nhìn thấy hình dáng Cốt Dực lúc bốn năm tuổi sao?"
Lão thủ trưởng nói: "Không còn ai, khi chúng tôi phát hiện ra Cốt Dực lần nữa, nó đã lớn thành thiếu niên rồi."