Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 440

Thời Tử Tấn nhếch môi cười: "Tôi sẽ làm."

Tô Đào ngẩn người: "Sao anh lại biết làm thứ này? Tôi cứ tưởng tay anh chỉ biết cầm súng."

"Tôi biết làm rất nhiều thứ, đến ngày sinh nhật sẽ nói cho em biết."

Tô Đào nhịn nhịn, có chút không giữ được bình tĩnh, mở cửa đẩy anh ra ngoài:

"Anh đi đi, nếu không tôi hối hận thì anh không ra khỏi Đào Dương được đâu."

Thời Tử Tấn bị cô đẩy ra ngoài cửa, lúc cô đóng cửa lại, anh giữ lấy cạnh cửa, đột nhiên nghiêm túc nói:

"Lôi Hành đáng tin cậy hơn Cố Minh Trì."

Tô Đào "ầm" một tiếng đóng sập cửa vào mặt anh.

Thời Tử Tấn im lặng hai giây, xoay người định đi, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Lôi Hành đang đứng run run ở đầu cầu thang.

Lôi Hành vịn tay vịn cầu thang, có chút bực bội:

"Vừa rồi cậu nói gì với sếp Tô về tôi? Là đàn ông thì ra ngoài solo, đừng chơi trò chia rẽ ly gián."

 

Thời Tử Tấn xoay người bỏ đi.

Người nào đó chân tê cứng căn bản không đuổi theo kịp.

Sầm Thiên Kiêu đã xử lý xong thi thể Lư Thắng chạy đến, thấy sắc mặt sếp không đúng, cẩn thận hỏi:

"Anh lại cãi nhau với sếp Tô à?"

Mấy tháng nay quan hệ của hai người như dây cung căng cứng, chỉ cần hơi dùng sức là sẽ đứt.

Thời Tử Tấn quay mặt nhìn cậu ta, hỏi: "Mẹ cậu yên tâm về cậu sao?"

Sầm Thiên Kiêu lập tức buồn bã:

"Đương nhiên là không yên tâm, bà ấy gọi điện cằn nhằn tôi không ít, bảo tôi sớm giải ngũ, ở Đào Dương tìm một cô gái kết hôn, an ổn sống qua ngày, làm tôi lần này về không dám đi gặp bà ấy."

"Vậy cậu muốn như vậy sao?"

Sắc mặt Sầm Thiên Kiêu lập tức nghiêm nghị, lắc đầu: "Đương nhiên là không, tôi là quân nhân."

Tôi là quân nhân.

Bốn chữ này nặng ngàn vàng, ngàn lời vạn chữ cũng không nói hết trách nhiệm trong đó.

 

Sầm Thiên Kiêu lập tức hiểu ra: "Sếp Tô không muốn anh đi mạo hiểm, nên hai người cãi nhau?"

Thời Tử Tấn thấy chua xót trong lòng.

Đâu phải là không cho anh đi mạo hiểm, là không cho anh đi chịu chết.

Anh gật đầu không nói.

Sầm Thiên Kiêu vô cùng đồng cảm với anh, cũng buồn bã theo, do dự một chút nói:

"Loại người như chúng ta không thích hợp kết hôn, sếp à, anh nghĩ thoáng ra đi, sếp Tô giận anh cũng là chuyện tốt."

Thời Tử Tấn nhíu mày, đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, chuyển chủ đề:

"Thi thể Lư Thắng đã xử lý sạch sẽ chưa?"

Sầm Thiên Kiêu gật đầu lia lịa:

"Đã xử lý sạch sẽ rồi, mà sếp à, Thám Trắc Chi Nhãn của anh ngay cả ảo ảnh kiểu này cũng nhìn thấu sao?"

Thời Tử Tấn nói: "Coi như là vậy, chỗ hắn ta ẩn thân, có dấu vết dị năng tồn tại."

Sầm Thiên Kiêu hâm mộ không thôi: "Thật sự hữu dụng, haiz, sếp à, dị năng của anh thật sự phi thường, nhưng mà cũng quá khảo nghiệm người ta, nếu tôi là anh, gặp dị năng giả tốt, có thể thật sự sẽ không nhịn được gϊếŧ lấy máu."

 

Thời Tử Tấn lắc đầu: "Cậu sẽ không."

Sầm Thiên Kiêu thở dài: "Anh đừng nói, lòng người khó đoán, ngoài anh ra không ai chống lại được cám dỗ này, lão thủ trưởng cũng đã nói, chỉ có anh mới khống chế được dị năng này, luôn giữ vững bản tâm, không quên mỗi lần sát sinh là vì bảo vệ tốt hơn."

Thời Tử Tấn vỗ vỗ bắp cơ cuồn cuộn của cậu ta: "Thôi, đi chào tạm biệt mẹ cậu đi, tối nay chúng ta sẽ đi."

Sầm Thiên Kiêu ngạc nhiên: "Nhanh vậy? Chẳng phải vẫn chưa nhận được tin tức loài bò sát xuất hiện sao? Là muốn đi mai phục sớm?"

Thời Tử Tấn "ừ" một tiếng không giải thích nhiều.

Anh sợ Tô Đào hối hận.

Cũng sợ bản thân mình hối hận.

Bình Luận (0)
Comment