Tôi Mở Khóa Hệ Thống Nhà Trọ Ở Mạt Thế

Chương 415

Bây giờ chỉ còn đợi Mã Đại Pháo thuyết phục xong rồi xem phản hồi thế nào.

"Ai thú vị cơ?"

Tô Đào đang suy nghĩ thì bên cạnh vang lên giọng nói của Lôi Hành.

Cô nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Hôm nay anh mới thú vị đấy, hiếm khi thấy anh ăn mặc kín đáo như vậy."

Trước đây Lôi Hành luôn ăn mặc mát mẻ, áo ba lỗ quần đùi khoe làn da rám nắng khắp nơi.

Hôm nay lại ăn mặc chỉnh tề với bộ đồ thể thao màu kaki.

Lôi Hành cười toe toét hỏi: "Đẹp trai không?"

Tô Đào khách quan gật đầu: "Đẹp trai, anh cao ráo, mặc quần thể thao với giày boot ngắn trông chân dài miên man."

Lôi Hành rất hài lòng với lời nhận xét này, vui vẻ nói:

"Nhưng cũng chỉ có thể mặc ở đây thôi, ra khỏi cổng Đào Dương là tôi nóng chết ngay, mà nói đi cũng phải nói lại, mảnh đất của tôi có cái đồ tốt này che chắn không?"

 

Tô Đào: "... Có, nhưng phải trả thêm tiền."

Mỗi 1000 mét vuông lá chắn bảo vệ có giá một triệu liên bang tệ.

Sau khi xây dựng lá chắn bảo vệ cho Đào Dương, bây giờ cô nghèo rớt mồng tơi, đừng nói một triệu, một vạn cô cũng không có.

Đến mức việc sửa sang lại nhà ăn, mở rộng Bàn Liễu Sơn, xây dựng khu đất mới của Đào Thần đều bị đình trệ.

À đúng rồi, còn 6 triệu liên bang tệ cần thiết cho lần nâng cấp tiếp theo cũng phải tích lũy lại từ đầu...

Lôi Hành hào phóng nói: "Bao nhiêu tiền? Mười triệu liên bang tệ đủ không?"

Tô Đào: "..."

Cô uất ức nói: "Sao các anh lại nhiều tiền thế?"

Lôi Hành nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của cô:

"Có lẽ là vì chúng tôi tiêu ít, kiếm nhiều."

Tô Đào không nhịn được hỏi: "Nhận nhiệm vụ kiếm được nhiều tiền thế sao?"

Hay là đợi quân đội riêng của Đào Dương thành lập rồi, cũng mở rộng mảng kinh doanh này?

 

Lôi Hành không hề khiêm tốn:

"Đó là Báo Đồ chúng tôi, chúng tôi rất nổi tiếng ở phía Nam, những người đến mời chúng tôi đều là những ông lớn có tiền, có vật tư, nếu là đội lính đánh thuê nhỏ bình thường, cơm no áo ấm còn khó, có khi tiền công một nhiệm vụ còn không đủ cho bọn họ chữa thương."

Tô Đào thầm nghĩ, nếu vậy thì cô không khách sáo nữa, chuyện chém khách kiểu này thường phải tìm người quen:

"Vậy giảm giá 50% cho anh, năm triệu."

Lôi Hành rất cảm động: "Cô không cần phải ưu ái tôi đâu, bao nhiêu thì cứ bấy nhiêu."

Tô Đào cũng không đến mức chặt chém anh ta gấp mười lần, vội vàng xua tay:

"Không không không, cứ năm triệu, nhiều hơn thì khách sáo quá."

Lôi Hành không sợ tốn tiền, chỉ sợ Tô Đào khách sáo xa cách với anh ta, lập tức đồng ý, ngay trong ngày đã bảo Mồm To chuyển khoản cho cô.

 

Tô Đào thấy số dư trong tài khoản lại quay về 5 triệu, vừa mừng vừa thấy hơi áy náy.

Vì vậy, cô đặc biệt ưu tiên việc xây dựng khu đất của Báo Đồ, định đợi bản thiết kế của ông Mai xong là bắt tay vào làm ngay.

Nhưng trước đó còn có một việc nhỏ phải làm, đó là xây nhà cho Nhϊếp Tư Bác, Từ Kỳ và Alice.

Nhϊếp Tư Bác và Từ Kỳ đều bằng lòng chuyển cả gia đình đến Đào Dương ở.

Tô Đào sắp xếp căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách và căn hộ một phòng ngủ một phòng khách cho bọn họ theo số lượng thành viên trong gia đình.

Sau đó, căn cứ vào tiền thuê nhà hàng tháng khác nhau để trừ vào lương.

Hai nhà bọn họ thì dễ sắp xếp, chỉ có Alice...

Bình Luận (0)
Comment