Leo tường, chui xuống đất...
Tường thành không thể cản được thứ này.
Thảo nào khu Thủy Phù thất thủ nhanh như vậy.
Tô Đào lập tức kiểm tra tổng tài sản, tổng cộng 4,85 triệu, chỉ còn thiếu 150 nghìn nữa là có thể mua lá chắn bảo vệ!
Bùi Đông mặt mày tái mét, nói với Quan Tử Ninh:
"Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi báo cáo, chuyện này mọi người đừng nói ra ngoài."
Nói xong liền quay người bỏ đi, không bao lâu sau đã vang lên tiếng động cơ gầm rú.
Trong phòng khám bệnh yên tĩnh đến đáng sợ.
Thần Hy vẫn còn tái mặt vì cảnh tượng chân thực vừa rồi.
Trọng Cao Dật im lặng, nhìn tường cao lưới điện bên ngoài cửa sổ, lần đầu tiên lo lắng cho Đào Dương.
Trang Uyển và Tiền Lâm đều không nói gì.
Tô Đào bỗng nhiên hỏi: "Mọi người tin tôi không?"
Mọi người đồng loạt nhìn sang, gật đầu lia lịa.
"Đào Dương sẽ không sao, tôi đảm bảo với mọi người, Dung Dung, bây giờ cô lập tức đi thanh toán tiền rau cung cấp cho Đông Dương tháng này, nhanh lên."
Tiền Dung Dung lập tức chạy đi, nhanh chóng tính toán chính xác số tiền, không quản giờ giấc gọi điện thoại đòi nợ.
Người phụ trách tài vụ của Đông Dương ngơ ngác, nhưng nghe thấy giọng điệu gấp gáp của cô ấy, đành phải xin phê duyệt khoản thanh toán khẩn cấp, cuối cùng cũng chuyển tiền cho Đào Dương vào hơn một giờ sáng.
Số tiền này vừa đúng 150 nghìn, vừa vào tài khoản, Tô Đào liền mua lá chắn bảo vệ 5000 mét vuông trong cửa hàng phòng ngự.
Ngay khi đặt hàng thành công, trên bầu trời Đào Dương bỗng nhiên xuất hiện một lá chắn năng lượng hình bán cầu trong suốt, nếu không nhìn kỹ thì gần như không nhận ra sự tồn tại của nó.
Nhưng nếu nó bị tấn công, hoặc bị xâm nhập, sẽ trở nên kiên cố vô cùng.
Hơn nữa còn có thể duy trì nhiệt độ thoải mái, chắn gió, chống tia UV...
Sáng hôm sau, Trang Uyển xuống lầu ngẩng đầu nhìn lên trời, khó hiểu nói với Thần Hy:
"Sao mẹ lại thấy hôm nay mát mẻ thế nhỉ? Nhưng nhìn mặt trời vẫn chói chang như mọi khi, con có cảm thấy vậy không?"
Thần Hy nhìn ông cụ Cố hôm nay không cầm quạt phe phẩy, nói: "Mẹ, không phải ảo giác đâu."
Không chỉ bọn họ, mà những người thuê nhà ra khỏi phòng điều hòa chuẩn bị đi làm đi học cũng cảm thấy như vậy.
Thậm chí còn có người tưởng trời hết nắng nóng, vui mừng nhảy cẫng lên, kết quả vừa ra khỏi cổng Đào Dương đã bị luồng khí nóng phả vào mặt dọa cho chạy ngược vào trong.
Lúc này mọi người mới nhận ra, chỉ có Đào Dương là mát mẻ!
Ngay cả Quan Tử Ninh đang nằm trong phòng khám bệnh cũng cảm nhận được sự thay đổi.
Vì cô ấy mở cửa sổ ra thì thấy bên ngoài còn mát hơn trong phòng.
Tô Đào cũng cảm nhận được điều này, thấy số tiền này bỏ ra thật sự đáng giá, tiết kiệm được không ít tiền điện điều hòa, phải nhanh chóng xây dựng cho hai khu đất còn lại.
Mèo Trắng lười biếng cũng không còn ngại ra ngoài chơi nữa.
Tuyết Đao ra ngoài cũng ít thè lưỡi hơn.
Giang Dữ bước ra khỏi bóng tối, ngẩn người nhìn bầu trời, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang, mùa hè oi bức của mạt thế không thể xâm nhập vào đây.
Thật là một nơi chốn thần tiên... Giá như em gái còn sống thì tốt biết mấy.
Sự thay đổi này sau một buổi sáng lan truyền khắp Đông Dương, thậm chí cả những người đến hỏi thăm xem Đào Dương có vật tư hay không cũng nghe nói.